Trạm Xuân Sơn

Chương 9

Hôm sau, chúng ta cùng nhau đến trấn trên, đưa nhị ca đi nộp học phí.

Ta còn cố ý mang theo bánh hạt dẻ. tiên sinh nhìn thấy bánh thì rất vui vẻ: "Thì ra bánh hạt dẻ bán ở cổng chợ là nhà con làm à? Nhà ta cũng mua nửa cân rồi, ngon lắm!"

Ta cười nói: "Nếu thầy thích, sau này con sẽ thường xuyên biếu thầy ạ."

Tiên sinh cười nói: "Được."

Thầy còn nói, nhị ca có thể quay lại học hành, thầy rất vui mừng, và tin rằng sang năm nhị ca nhất định thi đậu tú tài.

“Nhị ca, huynh cứ chuyên tâm học hành, chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền cho huynh." Ta nói.

Nhị ca mỉm cười nhìn ta, không nói gì.

Hôm nay, ta đến trấn trên mua rất nhiều vải và bông, định bụng về nhà sẽ may áo bông cho mọi người. 

Tam ca bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, nhìn chằm chằm lên đầu ta: "Sao lại có thêm cây trâm cài tóc thế này? Muội mới mua à?"

"Nhị ca tặng muội đó, đẹp không?"

"Bình thường." Tam ca bĩu môi.

Ta cảm thấy ánh mắt của hắn thật kém: "Đại ca cũng tặng muội một cây nữa, ngày mai muội sẽ thay phiên nhau đeo."

"A, vậy mà dám giấu ta tặng quà cho muội." Tam ca lẩm bẩm, ta không nghe rõ lắm: "Huynh nói gì cơ?"

Tối đó, tam ca trở về nhà, cũng dúi vào tay ta một cây trâm: "Nhớ nhé, ngày mai phải đeo đấy!"

Cây trâm của tam ca trông giống như làm bằng ngọc, ta cũng không rõ lắm, chỉ thấy nó xanh biếc rất đẹp mắt.

"Ngày kia muội đeo được không? Ngày mai muội muốn đeo cây trâm đại ca tặng."

"Tống Ni Nhi, muội đúng là cái gì cũng thích."

"Đúng vậy, muội thích hết. Muội thích hết, cây nào cũng đẹp."

"Tâm tư của muội thật rộng lớn, thích nhiều thứ như vậy."

Tam ca tức giận bỏ đi.

Ta cũng không biết vì sao hắn lại tức giận, mọi người đối xử tốt với ta, ta thích mọi người chẳng phải là chuyện nên làm sao?

Dịp Tết, nhị ca và đại ca đều trở về nhà, không khí thật náo nhiệt.

Đại ca còn đưa ta về thăm nhà.

Thấy mẹ đang làm việc ngoài sân, hai muội muội cũng đang phụ giúp mẹ.

Ta lặng lẽ gọi mẹ ra ngoài, đưa cho mẹ hai mươi văn tiền. 

Mẹ nói ta cao lên nhiều rồi, ta lúc này mới nhận ra, mình đã cao hơn mẹ rất nhiều.

Qua năm mới, ta và tam ca vẫn tiếp tục dậy sớm đi bán bánh. 

Bán xong, tam ca phải về nhà làm ruộng.

Đến mùa cấy lúa, ta chỉ có thể một mình đi bán bánh.

Bánh ngọt hôm nay bán khá thuận lợi, lúc ta đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì bỗng nhiên một thẩm bán hàng bên cạnh vội vã chạy đến báo với ta: "Ni Nhi, nhị ca con bị bệnh rồi, con mau đến xem thử đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận