Trạm Xuân Sơn

Chương 11

Ăn cơm xong trở về phòng, ta nhìn thấy trên bàn có một tấm vải hoa, hỏi ra mới biết là đại ca mua về cho ta.

"Huynh mua cho muội sao?" Ta hỏi đại ca.

Đại ca gật đầu: "Tháng trước huynh mua rồi, nhưng chưa có thời gian mang về."

"Đẹp quá, đa tạ đại ca." Ta ướm thử lên người cho hắn xem: "Muội có thể may một chiếc váy từ vải này không?"

Đại ca mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Ta dùng tấm vải đại ca mua may một chiếc váy, Cố đại nương nói rất đẹp, còn đặc biệt dẫn ta đi dạo một vòng quanh làng.

Cố đại nương gặp ai cũng khoe con gái mình xinh đẹp.

Các đại nương trong làng cũng phụ họa theo bà:  "Lúc trẻ muội đã mong có một đứa con gái, ai ngờ đâu nửa đường lại có được một đứa, còn thân thiết hơn cả con ruột, muội thật có phúc."

Cố đại nương ra vẻ đắc ý lắm, "Phải đấy, Ni Nhi nhà ta ngoan ngoãn hơn cả con ruột."

Ta cũng rất vui.

Tết Đoan ngọ năm ấy, đại ca không về nhà, ta gói rất nhiều bánh ú, năn nỉ tam ca đưa ta đến doanh trại thăm hắn.

Tam ca bị ta mè nheo đến hết cách, bèn nói:  "Được rồi, muội thu xếp một chút, sáng mai ta đưa muội đi."

Hôm sau, ta đặc biệt mặc chiếc váy mới, cùng tam ca ngồi xe lừa đến doanh trại nơi đại ca đóng quân.

"Không ngờ lại xa đến vậy." Đây là lần đầu tiên ta đến đây, trước giờ vẫn nghĩ là rất gần nhà.

Tam ca che dù cho ta, liếc xéo ta một cái: "Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là không gần rồi, nếu không huynh ấy sao phải trời chưa sáng đã ra khỏi nhà chứ."

Đến doanh trại, chúng ta hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được đại ca.

Vừa nhìn thấy hắn, ta và tam ca đều sững sờ.

Hắn mặc áo ba lỗ, đang cùng rất nhiều người kéo đá, mồ hôi nhễ nhại, trong khi những binh lính khác thì ngồi dưới bóng cây uống rượu đánh bài.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người làm công lại phải làm những việc như thế này.

Tam ca cũng không nói gì, hầm hầm đi tới, giật lấy chiếc xe cút kít trong tay đại ca, đại ca ngạc nhiên nhìn hắn, hai người nói với nhau điều gì đó rồi đại ca quay sang nhìn ta.

"Đại ca," ta vẫy tay với hắn, đại ca bước tới: "Sao hai người lại đến đây?"

Trong lòng ta chua xót, nhìn đôi bàn tay đầy vết chai sạn của hắn: "Đại ca, huynh vất vả rồi."

Đại ca ngẩn người: "Bình thường bọn ta không phải làm việc này, tháng trước có người Bắc Man lảng vảng ngoài cửa ải mấy lần, cấp trên nói phải gia cố thành lũy, nên bọn ta mới phải làm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận