Trạm Xuân Sơn
Chương 7
Ta một mình về nhà trước.
Vừa bước vào sân, ta bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời.
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống mặt, ta mừng rỡ reo lên: "Nhị ca!"
Nhị ca từ trong nhà bước ra: "Sao vậy?"
Ta chỉ tay lên trời, lắp bắp nói: "Mưa, mưa, mưa rồi!"
Vừa dứt lời, hắn đã chạy vội ra sân.
Những hạt mưa lớn hơn rơi xuống lòng bàn tay chúng ta, hắn nhìn ta, vẻ mặt đầy xúc động: "Thật sự mưa rồi."
Ta vui mừng đến phát khóc: "Mưa rồi, thật sự mưa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận