Trạm Xuân Sơn
Chương 5
Tam ca quả nhiên tìm được cây hạt dẻ, trên cây quả sai trĩu trịt.
Hai huynh muội chúng ta hì hục một hồi lâu, chất đầy một sọt tre rồi lại thêm một túi vải nữa.
Ta vác túi vải, tam ca cõng sọt, men theo đường núi đi xuống, nhưng chưa được mấy bước thì ta trượt chân, ngã nhào xuống dốc.
Trong lúc ngã, Tam ca đã kịp thời che chở cho ta, ta không việc gì, nhưng hắn lại bất tỉnh nhân sự.
Ta sợ hãi òa khóc, định chạy về nhà tìm người cứu hắn, tam ca bỗng nắm lấy tay ta.
"Khụ khụ, ta không c.h.ế.t cũng bị muội khóc cho c.h.ế.t mất."
"Tam ca, huynh sao rồi, có bị thương ở đâu không?"
"Không sao, cha từng nói ta là người được rèn bằng sắt mà."
Tam ca cố gắng ngồi dậy, nhưng lại khựng lại, ta nhìn hắn: "Sao vậy, huynh không cử động được sao?"
Tam ca vịn lấy eo: "Hình như ta bị thương ở eo rồi, để ta nghỉ một lát."
Ta lại òa khóc, tam ca nhìn ta rồi bật cười: "Khóc thảm thiết đến vậy, người không biết còn tưởng muội đang khóc mộ đấy."
"Phi phi phi, huynh sẽ không c.h.ế.t đâu, huynh sẽ sống lâu trăm tuổi." Ta nói.
Tam ca thản nhiên cười cười: "Sống lâu trăm tuổi thì có ích gì, sống được ngày nào hay ngày ấy thôi."
Hắn nằm trên đất, nhìn ta: "Nói đến chuyện này, giữa đại ca và nhị ca, muội muốn gả cho ai?"
Ta ngẩn người ra, nghiêm túc suy nghĩ, Tam ca liền cười lớn: "Tiểu nha đầu này, muội thật sự nghĩ đến chuyện đó sao?"
"Chẳng phải huynh bảo muội nghĩ sao?"
"Ta bảo muội nghĩ thì muội nghĩ thật à? Vậy ta bảo muội gả cho ta, muội có gả không? Ngốc quá." Tam ca nói.