Trạm Xuân Sơn

Chương 8

Hôm sau chúng ta bày sạp bán bánh, không ngờ khởi đầu lại tốt đến vậy, mới đến giữa trưa đã bán hết sạch.

Chúng ta ngồi xổm bên đường, cùng nhau đếm tiền. Ta hỏi nhị ca: "Huynh ơi, được bao nhiêu vậy?"

"Bảy mươi tám văn tiền!"

"Nhiều vậy sao! Ngày mai chúng ta lại ra đây bán nhé!"

Mãi cho đến trước Trung thu, chúng ta vẫn tiếp tục bán bánh hạt dẻ. 

Cố Cố đại nương và Cố lão cha biết chuyện, cũng xắn tay áo vào phụ giúp chúng ta. 

Nhị ca lại vào núi nhặt thêm rất nhiều hạt dẻ về.

Đại ca về nhà sớm hơn dự định, không thấy ai ở nhà, hắn liền đến trấn trên tìm, thấy chúng ta đang bày sạp bán hàng thì vừa buồn cười vừa tức giận.

"Đại ca!" Ta giơ túi tiền ra khoe với hắn: "Hôm nay buôn bán tốt lắm, chúng ta bán được những hai trăm văn tiền!"

Đại ca vừa khiêng gánh hàng vừa cười nói: "Ni Nhi của chúng ta giỏi quá!"

Buổi tối, ta đổ hết số tiền kiếm được trong suốt thời gian qua lên bàn.

Tiếng tiền đồng va vào nhau leng keng vang lên mãi không dứt.

Mọi người đều rất vui vẻ. Cố đại nương cười nói: "Ni Nhi của chúng ta thật là giỏi! Ngày mai con đi mua vải hoa về may hai cái áo bông dày dặn nhé, trời lạnh rồi, con còn chưa có áo ấm mà."

Cố lão cha cũng gật gù: "Ừ, mua nhiều một chút, hôm qua ta thấy con gái nhà người ta mặc một cái váy đẹp lắm."

"Không cần đâu ạ." Ta đẩy hết số tiền về phía nhị ca: "Nhị ca, số tiền này đủ để huynh đóng học phí một năm rồi, huynh đi học đi!"

Nhị ca đang cười nhìn ta, nghe ta nói xong, nụ cười liền đông cứng lại trên gương mặt.

"Muội kiếm tiền, là để cho huynh đi học sao?"

Ta gật đầu: "Nhị ca thích đọc sách như vậy, thì nên đi học ạ."

Nhị ca bỗng nhiên đứng dậy ôm chầm lấy ta. 

Ta dựa vào lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập rất nhanh.

Ta biết, tuy hắn không nói ra, nhưng mấy quyển sách trong tay, hắn không biết đã đọc bao nhiêu lần, ngày đêm đều đọc, đến mức có thể đọc ngược được rồi.

Ta còn biết, hắn còn lén đi chép sách thuê cho hiệu sách, ban ngày chép sách, tối đến lại ngồi dưới mái hiên đọc sách.

"Ni Nhi..." Nhị ca nghẹn ngào: "Takhông đi học đâu, muội giữ tiền lại cho mình mà dùng."

Tam ca kéo nhị ca đến ngồi xuống ghế, hắn ngồi ở giữa, nói với nhị ca: "Muội ấy cho huynh thì huynh cứ nhận lấy đi, lúc muội ấy bắt đầu bán bánh đã bàn bạc với ta rồi. Phải không nào, Ni Nhi?"

Ta gật đầu: "Muội và tam ca đã quyết định rồi, sau này chúng ta sẽ kiếm tiền cho huynh đi học."

Tam ca vỗ ngực: "Đúng vậy, ta và Ni Nhi sẽ kiếm tiền cho huynh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận