Trạm Xuân Sơn

Chương 4

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trên trán hắn có chút mồ hôi, ta không suy nghĩ nhiều liền đưa tay lau mồ hôi cho hắn.

Đại ca ngẩn người, đỏ mặt: "Bôi, bôi xong rồi, đừng để dính nước."

Ta cười nói: "Đa tạ đại ca."

Hắn cúi đầu nhặt rau, ừ một tiếng.

Đại ca nấu ăn rất thành thạo, ta ngồi dưới bếp lò thêm củi cho hắn. 

Hắn không nói gì, ta cũng không dám nói.

"Chúng ta về rồi."

Ngoài sân, tam ca cười hì hì đi vào, hét lớn với ta: "Nhóc ngốc, xem ta mang gì cho muội này?"

Hắn vừa nói vừa chạy vào bếp, trên tay xách hai con cá.

Bây giờ sông sắp cạn rồi, cá rất quý.

Tam ca không ngờ đại ca cũng ở đó, lắp bắp: "Đại, đại ca, huynh về rồi à."

"Gọi ai là ngốc đấy?" Đại ca hỏi tam ca.

"Đệ..." tam ca nhìn ta, lại nhìn đại ca, cười hì hì: "Đệ gọi chính mình, hehe."

Đại ca hừ một tiếng, tam ca thè lưỡi, nhét cá cho ta: "Đi rửa sạch đi, lát nữa ta nướng cá cho muội ăn."

"Vâng!" Ta xách cá định đi, đại ca ho khan một tiếng: "Muội ấy bị thương rồi, đệ đi rửa đi!"

Tam ca ngẩn người nhìn ta, ta vội vàng giải thích: "Không sao, muội có thể làm được."

"Quả nhiên ngốc, nhào bột cũng có thể làm bỏng tay."

Tam ca lấy cá trên tay ta, lẩm bẩm rồi bỏ đi.

Nhị ca đi vào, nâng tay ta lên xem, lông mày nhíu chặt: "Cái bọng nước này to quá, có cần tìm đại phu chích ra không?"

Nhị ca và đại ca thảo luận vết bỏng trên tay ta phải xử lý thế nào.

Ta nghe mà ngẩn người, nhớ đến lúc cánh tay bị lưỡi liềm của đệ đệ cứa vào, m.á.u chảy mãi không ngừng, cha ta thấy phiền, bảo ta cút sang một bên.

Bôi tro bếp vào.

Cứ nghĩ nghĩ ta lại khóc.

Ta cũng không biết vì sao lại khóc, chỉ là mũi cay cay, muốn khóc.

"Sao vậy, có phải rất đau không?"

Ta lắc đầu nguầy nguậy: "Không đau không đau, không đau chút nào cả, muội chỉ là... chỉ là..."

Ta cũng không nói rõ được, nghĩ một lúc lâu: "Chỉ là muốn cảm ơn các huynh."

Hồi nhỏ mẹ ta nói ta ngốc nghếch nhưng có phúc của người ngốc nghếch, mẹ ta nói không sai.

Nhị ca và đại ca nhìn nhau, đại ca tiếp tục làm việc, nhị ca xoa đầu ta: "Cảm ơn gì chứ, sau này chúng ta là người một nhà rồi."

"Cho nên ta mới nói muội ấy ngốc đấy, chỉ biết khóc." 

Tam ca xách cá đứng ở cửa, nhị ca trừng mắt nhìn tam ca: "Miệng đệ chẳng bao giờ nói được lời hay ý đẹp à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận