Trạm Xuân Sơn

Chương 13

Tam ca "xoẹt" một cái đứng dậy, nói: "Cha, người khác nói gì người liền làm theo cái đó, chẳng phải người là trâu bị người ta dắt mũi đi sao."

Cố lão cha đánh tam ca một cái.

"Ni Nhi, chọn đi!"

Ta sợ hãi run rẩy, nắm chặt góc áo, không dám nói lời nào.

"Cha dọa muội ấy rồi!" Tam ca gầm lên.

Cố lão cha định nói gì đó rồi lại thôi.

"Ni Nhi," Nhị ca giúp ta lau nước mắt, dịu dàng nói: "Muội chọn ai cũng được, không cần để ý chúng ta có vui hay không."

Đại ca buồn bã đáp "ừ".

Tam ca đá một cái vào ghế, sắc mặt âm trầm khó coi.

Cố đại nương đẩy cửa bước vào, mặt mày tối sầm mắng Cố lão cha: "Ông ép Ni Nhi làm gì, ông để con bé chọn thế nào được!"

Cố đại nương kéo ta đứng dậy, hướng bốn người trong phòng nói: "Chọn không được thì không chọn, Ni Nhi sẽ làm con gái của ta, con dâu ta sẽ tìm người khác."

Những người khác đều kinh ngạc nhìn Cố đại nương.

Cố đại nương kéo ta đi: "Con về phòng đi, mệt mỏi cả ngày rồi, vừa nấu cơm vừa rửa bát, ai dám gầm lên với con nữa, ta sẽ không tha cho hắn."

Ta lâm bệnh rồi, khắp người nóng như lửa đốt.

Ta mơ màng thấy biết bao nhiêu cảnh mộng, khi thì thấy mình cùng đạ ca bái đường thành thân, lúc lại cùng nhị ca đến thư viện, rồi thoắt cái lại thấy tam ca đang gánh hàng rong, vừa đi vừa cười nói vui vẻ với ta trên con đường về trấn.

"Muội muội", có người nắm lấy tay ta, dường như là giọng nói của đại ca: "Dậy uống thuốc thôi, uống xong sẽ đỡ hơn đấy."

"Để ta đỡ muội ấy dậy, đại ca cứ việc đút thuốc." Nhị ca nói.

"Thuốc đã nguội bớt rồi, đại ca cẩn thận đừng làm đổ lên người muội muội." Tam ca ngồi bên mép giường, hiếm khi thấy hắn dịu dàng đến vậy.

Thang thuốc ấm nóng chảy vào miệng, đắng đến nỗi ta rùng mình một cái rồi mở mắt ra.

Cả ba huynh đệ đều đang nhìn ta với vẻ mặt đầy lo âu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận