Trạm Xuân Sơn
Chương 10
Đêm đến, nhị ca nôn hết những thứ đã ăn đã uống, rồi lại bắt đầu sốt.
Ta không dám ngủ, cứ liên tục dùng nước ấm lau người cho hắn, nhưng lại thấy quá chậm, nên đã cởi hết y phục của hắn ra.
Đang lau người cho hắn thì nhị ca bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn ngây người nhìn ta, rồi gọi "Tiểu nha đầu..."
Ta sờ trán hắn: "Sốt đã lui rồi. Huynh ăn thêm chút gì đó nhé?"
"Được, ta nghe lời muội." Nhị ca đáp.
Ta mỉm cười, tiếp tục lau những chỗ chưa lau tới, lúc vén chăn lên để lau nửa người dưới thì nhị ca nắm lấy chăn,
"Ni nhi…..Ni Nhi, để ta tự làm."
Ta dừng lại nhìn hắn, ánh mắt hắn có chút lấp lánh: "Để ta tự làm."
Ta biết nhị ca đang e thẹn nên cũng không ép buộc, nếu hắn có thể tự mình cử động một chút, có lẽ sẽ tốt cho việc dưỡng bệnh.
Nhị ca uống hết nửa bát cháo, rồi dựa vào đầu giường,
"Ni nhi, muội ngủ một chút đi." Nhị ca áy náy nói: "Muội đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, thân thể làm sao chịu nổi."
Thực ra ta rất buồn ngủ, nhưng không dám ngủ: "Vậy muội nằm úp mặt xuống mép giường chợp mắt một chút, nhị ca cứ ngủ đi ạ."
"Mép giường thấp quá, nằm như vậy không thoải mái đâu."
Chiếc giường vốn chỉ là mấy tấm ván gỗ tạm bợ ghép lại, nên rất thấp.
"Hay là muội ngủ lên giường đi, ta ngồi một lát." Nhị ca nói.
"Vậy sao được, nếu không muội ngủ phía ngoài, nhị ca dịch vào trong một chút nhé."
Nhị ca định nói gì đó, nhưng rồi vẫn nghe lời ta mà dịch vào trong, nhường ra một khoảng trống cho ta.
Ta nằm xuống ngáp một cái: "Nhị ca, huynh cũng ngủ đi."
Nhị ca khẽ "ừ" một tiếng rồi nằm xuống.
Mí mắt ta díu lại, cũng chẳng nhớ mình đã nói gì, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, ta đang gối đầu lên tay nhị ca, dáng ngủ trông thật khó coi, ta vội vàng ngồi dậy, phát hiện nhị ca cũng đã tỉnh.
"Nhị ca, muội... muội có đè lên huynh không?"
"Khụ khụ..." Nhị ca khàn giọng nói: "Không sao, muội ngủ rất ngoan."
Ta có chút ngượng ngùng, đã nói là sẽ chăm sóc hắn, vậy mà lại ngủ say như chết.
“Ni Nhi," Nhị ca nhìn ta, ta đáp "ừ" một tiếng, vừa chỉnh trang y phục vừa nhìn hắn: "Nếu... ta nói là nếu..."
Ta gật đầu, "Nếu như thế nào?"
"Nếu hôm nay người bệnh là đại ca và tam đệ, muội cũng sẽ chăm sóc họ như vậy sao?"
Ta gật đầu: "Sẽ ạ!"
Ba người họ đối với ta đều rất tốt, đừng nói chỉ là chăm sóc, dù có phải c.h.ế.t vì họ ta cũng cam lòng.