Thẩm Quân Tuyết
Chương 7
Trên không trung, ánh hoàng hôn hồng phấn nhuộm kín bầu trời, các tiên nữ mây cầu vồng đang bận rộn giăng mây sắc, nhẹ nhàng lượn lờ giữa không trung.
Sau giờ học, ta theo xe phượng của Linh Dung trở về khu vườn của mình.
Hoa lộ có thể duy trì dung nhan cho Thiên hậu, làm dịu sự phản phệ chỉ là tạm thời.
Ta cần tăng cường chế tạo hoa lộ, hiện tại không phải lúc trở mặt với bọn họ.
Hái hết những cánh hoa cần dùng trong vườn, lại hái thêm rau quả tươi.
Trong chiếc lồng nhỏ bên hông, ta còn mang theo một con Thiềm Tuyết toàn thân phát sáng.
Quả thật, Thượng Thanh thần vực là nơi linh khí dồi dào, thiên tài địa bảo đầy rẫy.
"Văn Khúc chân quân quả là có phúc, ta vừa định nấu cơm thì ngài đã đến. Ngài chắc chắn canh đúng giờ mà đến đấy nhỉ?"
Nhìn cánh cửa mở ra, ta bật cười khi thấy vị thầy thích ăn uống này. Ngoài Đông Trạch, thì còn ai vào đây nữa?
Đông Trạch khóe mắt ánh lên ý cười, ngồi ngay ngắn trong phòng trà, tự rót trà tự uống.
Tách trà bốc khói trong tay ngài, ánh sáng phản chiếu trông như một bức họa sống động.
"Thần điện của ta từ trước đến giờ không có khói lửa. Mấy vạn năm nay ta rất ít khi ăn uống. Nay Quân Tuyết đồ nhi khiến ta quen với khói lửa nhân gian, bỗng dưng không còn lý do để đến đây ăn nhờ, lòng ta thật phiền muộn."
Ta cười lớn: "Vậy ra, Văn Khúc Chân Quân, người xưa nay luôn đề cao việc giáo dục phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, lại vì mấy miếng cơm rau dưa đạm bạc mà tự mình xin đi dạy học ở Thần Học Điện lớp trung cấp sao?"
Văn Khúc uống một ngụm trà, cúi mắt mỉm cười: "Nói vậy, chẳng phải ta vì năm đấu gạo mà đánh mất khí tiết rồi hay sao?"
Đông Trạch nói đã đến đây để giúp ta học bổ túc, ta tự nhiên phải xứng đáng với sự giúp đỡ này.
Ta chỉ dùng một năm là có thể hoàn thành chương trình học trăm năm của lớp sơ cấp, có thể thấy thiên phú của ta là rất cao.
Nhưng lớp trung cấp không chỉ có lý thuyết cơ bản, bài vở rất nhiều, hắn cũng chỉ phụ trách một phần mà thôi.
Lớp trung cấp bắt đầu vận dụng linh lực và thực hành pháp thuật, học sinh của Thần Học Điện, phần lớn đều là con em thần tộc ưu tú, linh căn rất vững chắc.
Ta muốn học thật tốt, muốn làm tốt hơn bọn họ, con đường phía trước còn rất dài.
Ta ở nhân gian ngàn năm, điều tâm đắc nhất, chính là muốn sinh tồn trên thế giới này, thứ đáng tin cậy nhất chỉ có bản thân mình.
Sức mạnh, sức mạnh để không bị ức hiếp, là điều quan trọng nhất.
Sau khi Đông Trạch rời đi, ta bắt đầu chăm chỉ ôn luyện tiên pháp đến tận nửa đêm.
Rồi ta lại tiếp tục ngưng tụ hoa lộ và luyện chế Thiềm Tuyết.
Ta mệt mỏi rã rời, sáng sớm hôm sau còn phải dậy làm điểm tâm cho kế muội chẳng ra gì kia.
Vất vả ư? Quá sức vất vả.