Thẩm Quân Tuyết
Chương 2
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Ta nhìn đám mây tía trên bầu trời không ngừng tụ lại, nghĩ thầm lời của Thổ Địa bà bà nói chắc không phải giả.
Bà ấy đến báo tin cho ta, gánh lấy nguy hiểm đến tính mạng, có thể thấy quả thật là trung thành với mẹ ta.
Ta khom người xuống, lấy từ trong túi ra một hộp son phấn đưa cho bà ấy.
"Son phấn trên mặt bà không hợp với bà lắm, cái này bà cầm lấy mà dùng."
Hầy, đúng là bệnh nghề nghiệp.
"Ta sẽ cẩn thận, có thể trốn được yên ổn thì ta sẽ trốn. Không trốn được, ta cũng không sợ."
........................
Mẹ kế tìm được ta lúc ta đang hì hục cuốc đất, chuẩn bị trồng chút rau cải cúc.
Đột nhiên, trên trời sấm chớp tím hội tụ, một tia sét đánh thẳng xuống nhà hoa của ta, không lệch chút nào.
"Ngươi cũng có sức thật đấy!"
Ta nổi giận, vung cuốc lên làm mũi tên, dùng hết sức ném thẳng vào đám mây tía.
Chỉ nghe thấy từ trong mây có người kêu lên một tiếng: "Ôi chao!"
Chưa đến một canh giờ, một đám thiên binh thiên tướng mặc áo giáp vàng liền đồng loạt giáng xuống vườn hoa của ta.
Hừ, thật đúng là để mắt đến ta.
Cần gì phải điều động nhiều thiên binh thiên tướng đến vậy, cứ phái hai tên khỏe mạnh xuống là được rồi.
Hơn nữa, lần này ta cũng đâu có ý định bỏ trốn.
Trước khi lên Thần Vực, ta đã bảo đám thiên binh đợi một lát để đưa số hàng cuối cùng cho các tú bà kỹ viện, sau khi thanh toán xong xuôi, ta liền chôn tiền dưới gốc đào giữa vườn.
Ta tự nhủ với lòng mình, nhất định sẽ quay lại nơi này, cứ để dành chút tiền phòng khi sau này cần mua gạo.
Thượng Thanh Thần Vực là địa bàn của lão cha ta.
Nói ra thì thân phận của ta dù sao cũng là một vị Thần nữ.
Tiếc thay, có mẹ kế thì cũng chẳng khác nào có cha dượng.
Nếu không thì người ta cũng không mặc kệ ta lưu lạc nơi trần thế cả ngàn năm nay.
Nay mẹ kế ta cần thay một khuôn mặt mới, cha bỗng nhớ đến đứa con gái này, quả là một lựa chọn thích hợp.
Nhưng tiếc thay, vừa nhìn thấy ta, bà ta đã trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì ngất đi.
Ta nhe răng cười lớn, khuôn mặt đầy rỗ dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng nâu.
Vốn dĩ bà ta định ném ta xuống lần nữa, nhưng sau đó, bà ta dường như đã nghe theo lời "gièm pha" của lão thần nào đó.
Liền kiên quyết tuyên bố với thiên hạ, thần nữ đã trở về.
Trên trời, các vị thần tiên rầm rộ ca tụng, khen ngợi mẹ kế Thiên hậu nhân hậu, ơn đức trải khắp thiên hạ.
Ngươi xem, con gái riêng của phu quân bà ta chẳng những không hề ghét bỏ mà còn vất vả tìm kiếm nhiều năm như vậy, thật là một người lương thiện, nhân hậu.
Mẹ kế ta được tiếng thơm, nhìn khuôn mặt xấu xí của ta, bà ta càng thêm vừa mắt.