Thẩm Quân Tuyết

Chương 5

Ta đóng cửa ở lì trong vườn, ngày ngày ngồi trên cây đào, ôm đĩa hướng dương vừa ăn vừa nhả vỏ.

Hướng dương này ta trồng những mấy trăm cây, ăn sống, rang chín, thêm đủ loại gia vị, dù sao cũng đủ cho ta ăn.

Thiên đế bác bỏ đơn xin của ta, nhưng Thiên hậu cũng không đến gây sự với ta.

Ta biết lý do, giờ phút này bà ta không rảnh để ý đến ta đâu.

Ta mặc kệ Linh Dung muốn ăn vạ lăn lộn thế nào trong vườn ta cũng được.

Ta chờ được.

Cho đến ngày hôm đó, ta nhìn thấy những đám mây màu tím dày đặc lượn lờ trên đỉnh đầu.

Ta biết, thời cơ mình chờ đợi đã đến.

Ta cầm đơn xin nhập học, lần đầu tiên chủ động bước vào tẩm cung của lão cha vô dụng và bà vợ đương nhiệm của ông ta.

Ngoài cung, ta đã nghe thấy tiếng gào thét thê lương của mẹ kế.

Ta biết, gương mặt ấy không thể hòa hợp với cơ thể kia, cứ một thời gian sẽ có sự phản kháng dữ dội, gây ra cơn đau xé da xé thịt.

Cơ thể đó càng luyến tiếc, càng dùng linh lực áp chế, thì sự phản phệ càng dữ dội.

Nhưng làm sao bà ta có thể từ bỏ được cơ chứ.

Đó chính là vị thần chủ quản sắc đẹp của vạn vật trên thế gian này - Hoa Thần, sở hữu khuôn mặt được công nhận là đẹp nhất tứ hải bát hoang.

Ta đứng trước cửa tẩm điện, lòng dậy sóng.

Thiên đế với vẻ mặt lo lắng từ trong điện bước ra, nhìn thấy ta, ông ta thoáng sững người.

Lông mày nhíu chặt, thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, cứ thế đi lướt qua.

Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót: "Trừ ngày về Thượng Thanh Thần Vực, ta chưa từng gặp lại cha Đế quân, chẳng lẽ người không có gì muốn nói với ta sao?"

Cuối cùng ông ta cũng dừng bước: "Bổn quân có chuyện quan trọng phải làm, có việc gì để sau hãy nói."

"Chuyện quan trọng của cha Đế Quân chắc hẳn liên quan đến Thiên hậu?"

Nghe đến tên Thiên hậu, ông ta cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.

"Cha Đế Quân định tụ mây tím, lại hút cạn tinh hoa của hàng vạn hoa cỏ trên thế gian, để chữa khuôn mặt của Thiên hậu và áp chế phản phệ, đúng không?"

Giữa hai hàng lông mày của Thiên Đế đã hiện lên vẻ giận dữ:

"Phải, thì sao?"

"Cha Đế Quân, gương mặt của Thiên hậu phản phệ ngày càng thường xuyên. Người hy sinh sinh mệnh của hàng vạn hoa cỏ chỉ để chữa trị cho một gương mặt, người cảm thấy điều đó có đáng không?"

Ta nhìn cha mình, xung quanh ông ta đã bắt đầu tỏa ra linh lực, bàn tay phải đã tạo thế.

Trên không trung, mây tím bắt đầu dồn nén, đe dọa như muốn sập xuống đầu.

"Hợp lý hay không thì có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là sinh mạng của lũ cỏ cây, ta không quan tâm!"

"Cỏ cây cũng có linh hồn, mạng sống của chúng cũng là mạng sống. Người là Thiên đế, có sức mạnh hủy thiên diệt địa, dĩ nhiên chẳng coi loài cỏ cây cỏn con ra gì."

"Nhưng hàng tỷ hoa cỏ đó đều là thần dân của mẹ ta, bà là Hoa Thần, là mẹ của muôn hoa! Hơn nữa, gương mặt mà các người cố gắng chữa trị kia, vốn dĩ chính là của mẹ ta!"

"Nếu người biết thần dân của mình bị tàn sát chỉ để chữa trị cho gương mặt đó, người sẽ đau lòng biết nhường nào? Còn nữa, Thiên hậu mà người yêu thương nhất, bằng cách nào có được dung mạo của mẹ ta, người quên hết rồi sao?"

Ánh mắt Thiên đế lạnh lùng đến cực điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận