Thẩm Quân Tuyết
Chương 17
Ta bỗng chốc nổi cơn điên loạn, ánh mắt ngập tràn oán độc cùng nụ cười điên dại...
"Ngươi muốn có dung mạo tuyệt thế phải không? Phục Linh, trước kia khi còn dưới trướng ta, ngươi chẳng phải luôn ao ước có được dung nhan này sao? Đứa con của ta tuy có thể giúp ngươi khôi phục lại dung nhan, nhưng gương mặt ngươi vốn chỉ tầm thường, cho dù có khôi phục lại thì được ích gì? Ta lấy dung mạo đẹp nhất thiên hạ này đổi lấy mạng sống cho con ta, giao dịch này, ngươi có làm hay không?"
Phục Linh rõ ràng đã động lòng: "Việc đổi mặt cần có sự tự nguyện của cả hai bên. Ta chỉ từng nghe trong cổ tịch kể lại rằng vạn năm trước có hai vị thần tiên đổi mặt cho nhau. Nay dung mạo ta đã bị hủy, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Ta cười lạnh: "Đừng nhiều lời, đổi hay không?"
Phục Linh cười kiều mị: "Đương nhiên là đổi! Khuôn mặt của đệ nhất mỹ nhân, thử hỏi thiên hạ này ai mà không muốn!"
Lời còn chưa dứt, ngón tay nàng ta đã bắt đầu cắm sâu vào da thịt ta.
Cơn đau đó, ta vĩnh viễn không thể nào quên!
Thời gian cứ thế trôi qua, từng giây từng phút ta đều cầu mong cho nó mau chóng kết thúc, nhưng thời gian dài đằng đẵng tựa như cả một đời người.
Ta đau đớn đến mức đầu óc choáng váng, cho đến khi khuôn mặt ta cuối cùng cũng rời khỏi ta, mọc trên mặt nàng ta.
Chắc hẳn bây giờ ta trông thật xấu xí, ta thấy rõ vẻ mặt kinh hãi của Ngột Hạo.
Khuôn mặt nhiễm độc của Phục Linh cũng bị lột ra, ta từ chối thay thế bằng nó, dùng chân giẫm lên.
Ta thà làm một kẻ không mặt, chứ không muốn mang gương mặt xấu xí sinh ra từ tâm hồn độc ác kia.
Nhưng ta không ngờ, hành động này lại khiến bọn họ hoàn toàn nổi giận.
Phục Linh dùng chính khuôn mặt quen thuộc của ta, nhưng lại mang vẻ mặt ác độc xa lạ.
Nàng ta nhìn ta, cười khẩy một cách méo mó: "Thẩm Quân Tuyết, ngươi dám khinh thường ta đến vậy sao?"
Nàng ta ném con ta lên cao, lơ lửng giữa không trung Tru Tiên Đài.
"Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"
"A, con ta!"
Ta đạp lên m.á.u tươi khắp mặt đất chạy về phía con, dùng hết chút thần lực cuối cùng thoát khỏi dây trói tiên.
Nhưng ta đã không kịp, chậm một bước.
Vì Ngột Hạo sợ ta làm Phục Linh bị thương nên lại ép ta đánh ra một chưởng thần lực.
Ta nhìn cặp cẩu nam nữ kia lần cuối rồi nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Cuối cùng ta cũng ôm được con mình vào lòng.
Hai mẹ con cùng nhau rơi xuống, vạn tia sét đánh lên người chúng ta.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, ta và con ta sẽ hồn phi phách tán.