Thẩm Quân Tuyết

Chương 14

Ta cố nén cơn buồn nôn, bắt đầu tìm kiếm vị trí trái tim ma thú, nơi cất giấu linh châu.

Dịch vị trong dạ dày cuồn cuộn lay động, khiến ta nôn thốc nôn tháo.

Con ma thú này hẳn đang vận động mạnh, chẳng lẽ nó đang tấn công hang động?

Tiểu ma thú gặp nguy hiểm rồi, ta phải nhanh lên!

Ta điều khiển đàn đom đóm soi sáng dẫn đường, bắt đầu leo lên những đường ống, nơi này hẳn là khí quản của ma thú.

Nó dường như cảm thấy có dị vật gây ngứa ngáy, liên tục muốn ho ta ra.

Luồng khí trong khí quản không ngừng xô đẩy ta, đom đóm cũng bị thổi tản mác, ta vươn dây leo, quấn lấy một chỗ nhô lên làm điểm tựa, lần mò trong bóng tối khó nhọc leo lên.

Cho đến khi, ta nghe thấy tiếng "thình thịch, thình thịch" mạnh mẽ kia, ta biết mình đã đến nơi.

Ta tập hợp đàn đom đóm, xung quanh sáng bừng lên.

Ngay trung tâm trái tim khổng lồ ấy, chính là linh châu ma thú tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ta thúc giục linh lực, dây leo nhanh chóng ngưng tụ, quấn chặt lấy trái tim, rồi siết chặt.

Trái tim ma thú vỡ nát, linh châu bị ép mạnh ra ngoài trong cơn chấn động.

Ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, rồi tiếng ngã ầm xuống đất.

Ta hóa hình, nhanh chóng bay ra khỏi miệng ma thú.

Ta đã thành công.

Nhưng khi ta bay ra ngoài, ta nhìn thấy tiểu ma thú.

Nó vẫn bị ma thú phát hiện, nhưng không phải như ta tưởng tượng, tiểu ma thú đang nép bên cạnh ma thú, phát ra những tiếng kêu bi thương.

Hóa ra, con ma thú khổng lồ này đến tìm tiểu ma thú, đó là con của nó bị ta đánh cắp.

Nhìn tiểu ma thú đang đau buồn kêu khóc, lòng ta thắt lại.

Ta tiến lại gần tiểu ma thú, nó lùi về phía sau, đôi mắt đen láy tràn đầy sợ hãi.

Ta cay cay sống mũi, thở dài, xem ra cửa ải này, ta không qua được rồi.

Ta mở lòng bàn tay, bên trong là linh châu của ma thú.

Linh châu rời khỏi tay ta, nhanh chóng trở về với ma thú, phát ra ánh sáng chói lọi.

Chẳng mấy chốc, con ma thú đã ngừng thở lại bắt đầu thở dốc nặng nề, dần dần sống lại, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.

"Các ngươi đi đi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận