Thẩm Quân Tuyết

Chương 1

Mẹ ta là chủ thần Hoa giới.

Đáng tiếc, một thân tinh túy thuần khiết của thần, lại dồn hết sức lực vào dung mạo, trí óc thì chẳng phát triển chút nào.

Bà ấy nhảy từ Tru Tiên Đài xuống, lúc chết, khuôn mặt còn bị lột mất.

Làm thần tiên đến nông nỗi này, cũng coi như là bi thảm không ai bằng.

Ta không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ.

Ta sinh ra ở nhân gian, che giấu linh khí quanh thân cùng dung nhan giống hệt bà ấy.

Làm một người bình thường, có gì không tốt?

Người người đều nói thần tiên tốt đẹp, ta lại nhìn bộ dạng đạo mạo của bọn họ mà thấy buồn nôn.

Ta mở một tiệm son phấn, nho nhỏ thôi, ẩn mình nơi phố chợ.

 

Nhưng mà buôn bán lại rất tốt.

Mẹ ta đoản mệnh, vốn thích nghiên cứu son phấn, còn tự tay làm lấy.

Người để lại một số bí quyết làm đẹp.

Nào là phương thuốc làm trắng da, nào là phương thuốc che khuyết điểm, nào là phương thuốc làm sáng da.

Ở nhân gian rất được hoan nghênh.

Ngay cả tú bà trong kỹ viện cũng là khách quen của ta.

Gặp ta, ai ai cũng khách sáo, chỉ sợ ta nói một câu "hết hàng".

Có điều, bọn họ kỳ quái chính là, ta đường đường là bà chủ tiệm son phấn, tại sao da dẻ lại đen đúa còn rỗ đầy mặt.

Sắc đẹp đôi khi chính là tai ương.

Kẻ nào ham muốn thì cứ việc nhận lấy.

 

Ta đã trốn tránh nơi trần thế mấy trăm năm, sống cuộc đời tầm thường, đạm bạc.

Cho đến một hôm, hoa trong vườn nhà ta bỗng dưng héo úa tàn phai chỉ sau một đêm.

Ta biết, tai họa ập đến rồi.

Ta biết chắc hẳn là lão cha Thiên đế cùng với bà vợ đương nhiệm của ông ta lại sắp giở trò tác oai tác quái.

Trăm năm trước, bà ta đã lột da mặt mẹ ta rồi tự mình dùng.

Nhưng mặt của người khác, dù sao cũng vẫn là của người khác, giờ sợ rằng đang bắt đầu vỡ vụn, không thể giữ nổi nữa.

Cả gan hút linh khí của muôn hoa cỏ trời đất chỉ để nuôi dưỡng cho gương mặt của mình, loại chuyện thất đức này chỉ có bà ta mới dám làm.

Gương mặt của mình còn quan trọng hơn sinh mệnh của hàng vạn hoa cỏ trong thiên hạ – đây chính là giá trị quan của đám thần tiên ngày nay.

Hừ, không biết lần này bà ta lại định hãm hại ai đây?

Ta nghĩ chắc bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến gương mặt đầy sẹo rỗ này của ta đâu.

Dù sao năm xưa mẹ ta cũng đã tốn không ít tâm huyết để che giấu dung mạo cho ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận