Thẩm Quân Tuyết
Chương 4
Ta đưa cho Đông Trạch một đôi đũa.
Đôi đũa mới làm, còn mang theo hương thơm thanh khiết của Linh Trúc.
"Đúng vậy, thần tiên mà, có thể biến hóa ra thức ăn, cũng có thể không ăn. Nhưng mà, như vậy, làm thần tiên còn có ý nghĩa gì nữa?"
Ta thuận tay rót thêm một chén trà nóng vừa mới pha: "Sư phó, người đừng nhìn vườn của ta bây giờ hoang tàn, không cần mấy ngày, ta có thể sửa sang nơi này đâu ra đấy. Vườn này vốn là cỏ dại hoa loạn, nhưng mà rất nhiều thứ đều có thể ăn được. Ví dụ như món dây hoa Tử Đằng này, món rau tía tô xào này, canh nấm, mộc nhĩ thái nhỏ này."
"Còn có trà này, tuy là trà dại, nhưng đều là ta hái những búp trà non, người nếm thử xem."
Đông Trạch nghe xong, tao nhã bưng chén trà lên, quả nhiên thật sự thưởng thức: "Vị đầu lưỡi hơi đắng, nhưng lại có hương thơm vấn vương, hậu vị ngọt ngào vô tận. Quân Tuyết, quả thật là có lòng..."
Trời ơi, ta ở trên trời vậy mà lại gặp được tri kỷ!
Ta phấn khởi hẳn, đúng là người có gu!
"Vậy người thử thêm mấy món này nữa đi."
Đông Trạch mỉm cười: "Ta trước giờ chưa từng ăn những món như thế này, rất thanh đạm, thú vị. Cảm ơn Đại thần nữ, làm sư phó đầu tiên của người trên thần vực quả thật có phúc."
Khi Đông Trạch Thần Quân cười, đôi mắt sáng long lanh, hình dạng cong cong như trăng non, bọng mắt đẹp hiện rõ.
"Sư phó, ở nhân gian ta có một bầu rượu hoa đào, chôn dưới gốc đào trong vườn mấy chục năm rồi. Đợi ta học xong ở chỗ người, ta sẽ lấy đến để tạ ơn người."
Đông Trạch Thần Quân chắc cũng không ngờ, ngày ta đi lấy rượu hoa đào lại đến nhanh như vậy.
Sau ngày hôm đó, tuy ta vẫn xách cặp, đi kèm nàng kế muội Linh Dung đi học, nhưng nàng ta cũng không dám làm gì ta.
Xét cho cùng thì thần tượng của nàng ta đang che chở cho ta, ngày nào cũng đến nhà ta ăn chực, dạy kèm.
Mẹ ruột của nàng ta cũng chẳng thể nào vô cớ mà ra tay với ta trước mặt Văn Khúc Chân Quân.
Hơn nữa, với khuôn mặt này của ta, trong lòng nàng ta, thì chẳng có tên nam nhân nào có thể ưa được ta.
Chỉ cần ta không ảnh hưởng đến nàng ta, nàng ta thật sự có thể coi ta như không khí.
Ta vừa học vừa cải tạo khu vườn.
Chỉ trong một năm, khu vườn của ta đã trở thành nơi đáng sống.
Linh quả dị thảo, rau củ đều có đủ.
Trong vườn còn có giàn dây hoa mọc um tùm, một cây đào, hoa đào và quả cùng xuất hiện trên cây.
Hoa nở kết quả, quả rụng hoa lại nở, tuần hoàn không ngừng.
Ta chỉ mất một năm, đã học xong toàn bộ nội dung khóa học trăm năm của lớp sơ cấp của Đông Trạch.
Đơn xin nhập học lớp trung cấp, đang trong quá trình xử lý.
Ngày thi đậu lớp sơ cấp, Đông Trạch Thần Quân vậy mà lại chủ động hỏi xin ta rượu.
Tối hôm đó, ta và Đông Trạch Thần Quân ngồi trên cây đào, uống cạn cả bầu rượu.