Nhiễm Nhiễm

Chương 9

Công việc làm ăn không thuận lợi, ông ta uống rượu ngày càng nhiều, nồng độ cồn cao đã làm hỏng não ông ta, chút thể diện ít ỏi ban đầu cũng không còn sót lại.

Tôi không nói gì, luôn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đăng vài dòng trạng thái chỉ có mẹ và Đường Hà Dũng mới xem được.

Trong ảnh, tôi sẽ để lộ một vài món đồ đắt tiền—— chẳng hạn như logo của chiếc cặp sách hàng hiệu, một góc của nhà hàng cao cấp, chiếc vòng tay vàng hồng trên cổ tay.

Đương nhiên, có những thứ là ảnh tôi chỉnh sửa, có những thứ là tôi mượn của một nhà tư bản tên Quý Chiêu.

Nhưng Đường Hà Dũng sẽ không biết.

Hắn chỉ vừa nghi hoặc vừa tức giận phàn nàn với mẹ tôi, hỏi có phải con bé Hứa Tiểu Nhiễm lại có tiền rồi không.

Mẹ tôi cố gắng gọi điện cho tôi nhưng tôi đã hạ quyết tâm, điện thoại không nghe tin nhắn không trả lời, cả người thần không biết quỷ không hay, họ căn bản không tìm thấy tôi.

Tối thứ sáu, tôi thu mình trong góc cuối phố, nhìn Đường Hà Dũng loạng choạng bước ra khỏi nhà.

Đây là thói quen của hắn, thứ sáu hàng tuần, hắn đều đến quán bar nhỏ uống say khướt, hôm nay quả nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong quán bar nhỏ ánh đèn mờ ảo tràn ngập đủ loại mùi vị, Đường Hà Dũng ngồi xuống quầy bar, nợ tiền rượu.

Bên cạnh hắn là hai vị khách đã ngà ngà say, đang trò chuyện sôi nổi.

Khách A: “Chị tôi dạo này đang đi tiếp rượu với ông chủ lớn, họ gọi cái này là tiệc bao lì xì.”

Khách B: “Thảo nào tôi thấy chị anh dạo này phất lên rồi, một đêm chắc được nhiều tiền lắm nhỉ?”

Khách A xua tay: “Ôi dào, chị tôi già rồi, không kiếm được nhiều tiền đâu, giá cao thực sự là mấy em gái trẻ. Chị tôi nói rồi, gần đây chị ấy mới quen một em gái, mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp chuyên của trường Nhất Trung, đứng nhất toàn thành phố, chắc chắn đỗ Bắc Đại! Mấy em gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi như thế này mà chịu đi uống rượu, các đại ca lì xì mỏi tay, một đêm có thể kiếm được sáu bảy nghìn.”

Khách B kinh ngạc: “Trời ơi, thế thì một tháng phải được hai mươi vạn…”

Anh ta còn chưa kinh ngạc xong, khách A đã đột nhiên bị Đường Hà Dũng túm lấy cổ áo:

“Con bé mà anh nói, có phải tên là Hứa Tiểu Nhiễm không?”

Khách A sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi: “Tôi nào biết…”

Đường Hà Dũng ngửa cổ, dốc cạn ly whisky vào họng, thở phì phò từ mũi.

Không sai, mười bảy tuổi, lớp chuyên trường Nhất Trung, đứng nhất toàn thành phố.

Không phải Hứa Tiểu Nhiễm thì còn ai vào đây?

Bản thân mình thì ngày ngày bị chủ nợ truy đuổi như chó nhà có tang, con ranh này lại kiếm cả mấy chục vạn một tháng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận