Nhiễm Nhiễm

Chương 9

Công việc làm ăn không thuận lợi, ông ta uống rượu ngày càng nhiều, nồng độ cồn cao đã làm hỏng não ông ta, chút thể diện ít ỏi ban đầu cũng không còn sót lại.

Tôi không nói gì, luôn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đăng vài dòng trạng thái chỉ có mẹ và Đường Hà Dũng mới xem được.

Trong ảnh, tôi sẽ để lộ một vài món đồ đắt tiền—— chẳng hạn như logo của chiếc cặp sách hàng hiệu, một góc của nhà hàng cao cấp, chiếc vòng tay vàng hồng trên cổ tay.

Đương nhiên, có những thứ là ảnh tôi chỉnh sửa, có những thứ là tôi mượn của một nhà tư bản tên Quý Chiêu.

Nhưng Đường Hà Dũng sẽ không biết.

Hắn chỉ vừa nghi hoặc vừa tức giận phàn nàn với mẹ tôi, hỏi có phải con bé Hứa Tiểu Nhiễm lại có tiền rồi không.

Mẹ tôi cố gắng gọi điện cho tôi nhưng tôi đã hạ quyết tâm, điện thoại không nghe tin nhắn không trả lời, cả người thần không biết quỷ không hay, họ căn bản không tìm thấy tôi.

Tối thứ sáu, tôi thu mình trong góc cuối phố, nhìn Đường Hà Dũng loạng choạng bước ra khỏi nhà.

Đây là thói quen của hắn, thứ sáu hàng tuần, hắn đều đến quán bar nhỏ uống say khướt, hôm nay quả nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong quán bar nhỏ ánh đèn mờ ảo tràn ngập đủ loại mùi vị, Đường Hà Dũng ngồi xuống quầy bar, nợ tiền rượu.

Bên cạnh hắn là hai vị khách đã ngà ngà say, đang trò chuyện sôi nổi.

Khách A: “Chị tôi dạo này đang đi tiếp rượu với ông chủ lớn, họ gọi cái này là tiệc bao lì xì.”

Khách B: “Thảo nào tôi thấy chị anh dạo này phất lên rồi, một đêm chắc được nhiều tiền lắm nhỉ?”

Khách A xua tay: “Ôi dào, chị tôi già rồi, không kiếm được nhiều tiền đâu, giá cao thực sự là mấy em gái trẻ. Chị tôi nói rồi, gần đây chị ấy mới quen một em gái, mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp chuyên của trường Nhất Trung, đứng nhất toàn thành phố, chắc chắn đỗ Bắc Đại! Mấy em gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi như thế này mà chịu đi uống rượu, các đại ca lì xì mỏi tay, một đêm có thể kiếm được sáu bảy nghìn.”

Khách B kinh ngạc: “Trời ơi, thế thì một tháng phải được hai mươi vạn…”

Anh ta còn chưa kinh ngạc xong, khách A đã đột nhiên bị Đường Hà Dũng túm lấy cổ áo:

“Con bé mà anh nói, có phải tên là Hứa Tiểu Nhiễm không?”

Khách A sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi: “Tôi nào biết…”

Đường Hà Dũng ngửa cổ, dốc cạn ly whisky vào họng, thở phì phò từ mũi.

Không sai, mười bảy tuổi, lớp chuyên trường Nhất Trung, đứng nhất toàn thành phố.

Không phải Hứa Tiểu Nhiễm thì còn ai vào đây?

Bản thân mình thì ngày ngày bị chủ nợ truy đuổi như chó nhà có tang, con ranh này lại kiếm cả mấy chục vạn một tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhiem-nhiem/chuong-9.html.]

Nghĩ đến đây, Đường Hà Dũng hất đổ ghế, xông ra khỏi quán bar trong tiếng la hét.

Hắn chạy thẳng về nhà, lôi mẹ tôi đang nằm ườn trên sofa xem phim ra, tát cho một cái:

“Bà có biết con gái bà đang kiếm bộn tiền ở bên ngoài không?”

Mẹ tôi ngây người nói: “Hả? Tiền của Tiểu Nhiễm, tôi đều moi ra đưa cho ông rồi mà.”

“Chỗ đó mới có hai ba vạn tệ! Bây giờ nó kiếm được hai mươi vạn một tháng!” Đường Hà Dũng gầm lên: “Đi, bây giờ bà đi theo tôi, chúng ta đi tìm con gái ngoan của bà hỏi xem, trên đời này có ai làm con như nó không!”

Cơn giận của Đường Hà Dũng lây sang mẹ tôi, bà ấy cũng tức giận: “Tiểu Nhiễm thực sự kiếm được nhiều tiền như vậy ở bên ngoài mà không nói với chúng ta?”

Bà ấy lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tôi.

Trước đó, tôi đã lâu không nghe điện thoại nhưng lần này, chuông vừa đổ được vài giây, tôi đã lập tức bắt máy.

Mẹ tôi đang nổi nóng, hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, the thé: “Hứa Tiểu Nhiễm, mày đang ở đâu?”

Trong ống nghe vang lên tiếng người ồn ào, giọng tôi lúc gần lúc xa: “Mẹ nói gì... con nghe không rõ…”

Mẹ tôi điên tiết, bà ấy và Đường Hà Dũng cùng ghé sát ống nghe, cố gắng phân biệt những tiếng ồn ào bên phía tôi.

Một người đàn ông trung niên lớn tiếng: “Em gái, uống xong ly rượu này, anh lì xì cho em một phong bao to!”

Tôi lập tức nũng nịu: “Dạ, anh đợi em một chút, em đang nghe điện thoại, đúng rồi, lát nữa em còn có một chị em nữa muốn đến, em phải ra ngoài đón chị ấy.”

Một người đàn ông khác bên cạnh nói: “Không sao, em cứ uống ở đây đi, bảo chị ấy đến nhà hàng Tân Tâm phòng 103, để chị ấy tự đến.”

Tôi nói một tiếng “dạ”, rồi lại nói vào ống nghe: “Đừng gọi điện cho con nữa, từ nay về sau, con và bố mẹ đoạn tuyệt quan hệ.”

Nói xong, điện thoại liền ngắt.

Đường Hà Dũng phát điên, hắn trực tiếp vớ lấy con d.a.o chặt xương bên cạnh: “Tao xem nó còn dám đoạn tuyệt quan hệ không!”

Đường Hà Dũng một tay xách dao, một tay kéo mẹ tôi, chạy thẳng đến nhà hàng Tân Tâm.

Nhà hàng Tân Tâm không xa, cách nhà tôi chỉ có mấy trăm mét.

Đường Hà Dũng mặc kệ tiếng thét chói tai của nhân viên phục vụ, xông thẳng vào nhà hàng, đạp tung cửa phòng 103.

Bên trong quả nhiên là một khung cảnh tiệc rượu linh đình, Đường Hà Dũng hung hãn đảo mắt nhìn quanh một vòng, muốn lôi tôi ra.

Nhưng ngay sau đó, hắn sững người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận