Nhiễm Nhiễm

Chương 4

Đường Hà Dũng một tay kéo mẹ tôi ra, trực tiếp tát cho bà ấy một cái.

"Bà có thấy mất mặt không?" Ông ta thấp giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo: "Mặt mũi nhà họ Đường, đều bị bà làm mất hết rồi."

Rất kỳ lạ, mẹ tôi lúc nãy giằng co với dì Lâm còn rất hùng hổ, đối diện với cái tát của Đường Hà Dũng, lại giống như con chuột nhát gan gặp phải mèo, ôm mặt, một câu cũng không nói ra được.

Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới thấp giọng mở miệng, lí nhí nói: "Xin lỗi, chồng."

Bà ấy ấp úng nói: "Nhưng chiếc khăn đó là do em tự tay thêu tặng anh, sao lại ở chỗ cô ta..."

"Chỉ là một chiếc khăn tay thôi, cô thêu được thì người ta cũng thêu được?" Đường Hà Dũng quát: "Đồ không có đầu óc!"

Ông ta liếc tôi một cái rồi quay người bỏ đi. Rõ ràng là bị nhiều phụ huynh vây xem như vậy nên ông ta cũng không còn tâm trạng vào trường họp phụ huynh nữa.

Mẹ tôi chần chừ hai giây rồi quay người đuổi theo.

Tôi đứng từ xa nhìn bà ấy và Đường Hà Dũng lôi lôi kéo kéo, trong lòng thầm thở dài.

Lời lẽ của Đường Hà Dũng cực kỳ gượng gạo, ai cũng có thể nhìn ra ông ta và dì Lâm tuyệt đối có vấn đề.

Nhưng dù vậy, mẹ tôi cũng không muốn làm ầm lên với ông ta.

Bà ấy chỉ dám nhắm vào dì Lâm, không dám chọc giận Đường Hà Dũng. Sâu thẳm trong lòng, bà ấy vẫn mong Đường Hà Dũng cắt đứt với người phụ nữ bên ngoài, sau đó sống tốt với bà ấy.

Tôi nhìn thấy từ bà ấy số phận bi ai của một người phụ nữ.

Mà cũng là phụ nữ, tôi tuyệt đối không muốn đi vào con đường giống như vậy.

6

Để có thể sớm ngày thoát khỏi căn nhà này, tôi vừa liều mạng học tập, vừa nghĩ đủ mọi cách để dành dụm tiền.

Ngoài học bổng của trường, tôi bắt đầu dùng thời gian thứ bảy, chủ nhật để viết bản thảo cho tạp chí, mỗi bài từ tám nghìn đến một vạn chữ, nếu được duyệt, tôi có thể nhận được một trăm năm mươi đồng cho mỗi nghìn chữ.

Tôi mới bắt đầu viết, còn chưa thành thạo, mỗi bản thảo đều phải sửa rất lâu mới đáp ứng được yêu cầu của biên tập viên.

Vì vậy, thứ bảy và chủ nhật của tôi ngoài làm bài tập và ôn tập, đều dành cho việc viết lách.

Nhưng Đường Hà Dũng rất bất mãn về điều này:

"Hứa Tiểu Nhiễm đã là một cô gái mười sáu tuổi rồi, tuổi này không phải nên giúp đỡ việc nhà sao? Nghỉ lễ cũng ở lại trường không về, không biết đi đâu chơi bời rồi?"

Sau nhiều lần thúc giục tôi về nhà nhưng tôi vẫn ở lại trường, Đường Hà Dũng tức giận trực tiếp đến trường.

Hắn xông thẳng vào phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, chất vấn xem tôi có yêu sớm hay không:

Bạn cần đăng nhập để bình luận