Nhiễm Nhiễm
Chương 1
Bố dượng đối xử với mẹ không tốt, bà ấy ngày ngày than thở với tôi.
Tôi khuyên bà ấy ly hôn, bà ấy quay đầu kể lại với bố dượng: "Con gái em còn khuyên em bỏ anh nhưng em vẫn đối xử tốt với anh như vậy."
Bố dượng tức giận, lỡ tay đánh c.h.ế.t tôi.
Mẹ khóc một trận, sau đó với tư cách là người nhà đã viết thư lượng thứ, nỗ lực giúp bố dượng giảm án: "Con bé mất rồi, người sống vẫn phải sống tốt."
Sống lại một đời, tôi trở về ngày mẹ tái hôn với bố dượng.
Mẹ hỏi tôi: "Thấy bố mới thế nào?"
Tôi cười lạnh: "Hai người vừa nhìn đã thấy có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long."
1
Đây là tháng thứ hai sau khi tôi chết.
Vụ án ngộ sát của bố dượng Đường Hà Dũng đã được tòa án thụ lý.
Trong căn phòng chật hẹp, tôi thấy luật sư không ngừng dặn dò mẹ:
"Bà vừa là nhân chứng duy nhất vừa là người nhà của người chết, thái độ của bà rất quan trọng."
Mẹ không ngừng gật đầu: "Tôi hiểu, Hà Dũng là chồng tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực cứu anh ấy."
Nếu tiếng khóc của linh hồn có thể được mẹ nghe thấy, tôi nhất định sẽ khóc hỏi bà ấy: "Ông ta là chồng mẹ, vậy con không phải con gái của mẹ sao?"
Tiếc rằng tôi đã chết, dù nói gì làm gì cũng đều vô dụng.
Thế là tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ với tư cách là người nhà của tôi, viết thư lượng thứ cho bố dượng.
Đồng thời, với tư cách là nhân chứng duy nhất, mẹ vừa khóc vừa bôi nhọ tôi:
"Tối hôm đó, là Tiểu Nhiễm ra tay trước, con bé này tính tình nóng nảy, tôi cũng không quản được nó."
"Hà Dũng không định g.i.ế.c nó, chỉ là muốn dọa nó một chút, để nó ngoan ngoãn hơn."
"Tiểu Nhiễm cầm gậy bóng chày đánh Hà Dũng, Hà Dũng muốn c.h.é.m gậy bóng chày, kết quả không biết thế nào lại…"
Tôi lơ lửng trên đám đông, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Ngày hôm đó, bố dượng say rượu, muốn đánh mẹ.
Là tôi cầm gậy bóng chày chắn trước mặt mẹ, cố gắng bảo vệ bà ấy.
Kết quả bố dượng phát điên quay người rút con d.a.o làm bếp trên thớt…
Cổ và n.g.ự.c tôi trúng ba nhát dao, lúc đưa đến bệnh viện đã tắt thở.
Chết khi mới mười sáu tuổi.
Tuy nhiên, lời khai của mẹ khiến dư luận đổ dồn về phía bố dượng:
"Đây là mẹ ruột của đứa bé, bà ấy đã nói không phải lỗi của người bố, vậy chắc chắn không phải."
"Trẻ con bây giờ, đứa nào đứa nấy đều nóng nảy muốn chết."
"Con gái con đứa cầm gậy bóng chày, vừa nhìn đã thấy là kẻ bạo lực."
Bố dượng cuối cùng bị kết án tù có thời hạn.
Khi ông ta bị chuyển đến nhà tù, mẹ đã đến thăm ông ta.
Trước ống kính của phóng viên, mẹ khóc lóc thảm thiết:
"Hà Dũng, em ở ngoài này đợi anh ra."
Phóng viên hỏi mẹ: "Dù vô tình hay cố ý, ông ta cũng đã g.i.ế.c con gái bà, bà còn có thể sống cùng ông ta sao?"
Mẹ lau nước mắt: "Tiểu Nhiễm đã đi rồi, người sống phải sống cho tốt, con bé trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng muốn thấy mẹ hạnh phúc."
Tôi đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo đến tột cùng.