Nhiễm Nhiễm
Chương 8
Hơi thở trở nên dồn dập, tôi dốc hết sức lực cuối cùng, mở tủ quần áo ra.
Hộp đựng đồ tôi để bên trong, cũng không cánh mà bay.
... Phong bì dưới gối là ba nghìn tệ tôi rút ra để chi tiêu hàng ngày cho trại hè.
Trong hộp đựng đồ, có chứng minh thư, phiếu nhuận bút và thẻ ngân hàng của tôi.
Tất cả đều không còn nữa.
Tôi nhìn chiếc bánh kem nhỏ trên bàn, đột nhiên cảm thấy, nó thật nực cười biết bao.
Bạn cùng phòng thấy tôi ngây người, hoảng hốt hỏi:
“Dì đến đưa bánh kem, nói thấy giường cậu bừa bộn, giúp cậu dọn dẹp một chút, bọn tớ cũng không để ý—— Sao thế, có chuyện gì vậy?”
Đúng vậy, bình thường ai mà ngờ được, một người mẹ lại hại chính con gái mình cơ chứ?
Tôi im lặng rất lâu, từ trong cổ họng bật ra hai chữ: “Không sao.”
Không trách người khác, chỉ trách bản thân tôi.
Sau màn kịch lớn giữa Đường Hà Dũng và dì Lâm thành công, tôi liên tiếp đón nhận những thành công dồn dập, sự thuận lợi ấy đã làm tôi tê liệt, khiến tôi chủ quan cho rằng, cuộc sống sau này sẽ là một con đường bằng phẳng.
Dùng sức véo chặt lòng bàn tay, tôi bước ra ngoài.
Quý Chiêu đang chơi bóng rổ dưới lầu ký túc xá, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tôi, giật mình:
“Hứa Tiểu Nhiễm, cậu gặp ma à?”
Tôi quả thực đã gặp ma rồi.
Trong cuộc sống, có lẽ con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Tôi quay đầu, nở một nụ cười với Quý Chiêu còn khó coi hơn cả khóc:
“Không có gì, tớ lâu rồi không về nhà, định về thăm nhà một chuyến.”
10
Lại là căn nhà quen thuộc này.
Có lẽ vì kiếp này không có tôi ở nhà dọn dẹp, nó trông còn bẩn thỉu và lộn xộn hơn trong ký ức của tôi rất nhiều.
Đường Hà Dũng hút thuốc giữa đống vỏ chai rượu ngổn ngang, vẻ mặt mệt mỏi.
Bụng mẹ đã hơi nhô lên, tóc tai rối bù, gò má có vết thương, mùa hè cũng mặc áo dài quần dài.
Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút chột dạ: “Tiểu Nhiễm, sao đột nhiên lại về?”
Tôi nhìn bà ấy, rơi nước mắt, trực tiếp quỳ xuống:
“Mẹ, con xin mẹ, trả lại cho con đi.”
“Số tiền đó con đã dành dụm rất lâu rồi, con phải đi Bắc Đại tham gia trại hè, cần dùng đến tiền.”
“Đợi con thi đỗ đại học, con nhất định sẽ kiếm tiền thật tốt để báo hiếu cho bố mẹ.”
Sắc mặt mẹ trở nên khó coi: