Nhiễm Nhiễm

Chương 11

Có người tốt bụng dùng áo khoác bọc lấy tôi: "Cô bé, cháura ngoài trước đi, đừng đối mặt với những chuyện này."

Tôi cảm ơn cô ấy, trả lại áo cho cô ấy, một mình bước ra khỏi cổng bệnh viện.

Ánh nắng chiếu vào mặt tôi, tất cả đều có vẻ không chân thực như vậy.

Xa xa, một bóng dáng quen thuộc đang đợi tôi.

Là Quý Chiêu.

Cậu ta không chú ý đến việc tôi đã ra ngoài, dường như đang nói chuyện với thứ gì đó trước mặt. Nhưng từ góc độ của tôi nhìn sang, rõ ràng đối diện cậu ta không có ai.

"Muốn đầu thai thành gì nào? Lợn hay chó?"

"Thôi, thôi, lợn thì toàn thân đều là bảo vật, chó thì là bạn tốt của con người."

"Ve sầu thì sao? Cả đời chỉ sống được một mùa hè, có gây hại cho nhân gian, cũng chỉ là vài tháng, không tệ, không tệ."

Tôi đợi ở trong bóng tối rất lâu, đợi Quý Chiêu yên tĩnh lại, mới đi qua.

Cậu ta tưởng tôi mới tới, thản nhiên đút tay vào túi: "Ồ, trùng hợp vậy, tôi đến bệnh viện thăm bạn, cậu đến đây làm gì?"

Tôi không nói gì, rất lâu sau, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Tay Quý Chiêu lập tức rút ra khỏi túi, cả người có chút luống cuống.

"Sao vậy? Sao vậy?" Cậu ta nói: "Cậu..."

"Không sao." Tôi lắc đầu: "Chỉ là tôi hai ngày rồi chưa ăn cơm, thấy ở đó có bán bánh nướng nhân thịt bò, thèm đến phát khóc."

...

Quý Chiêu mua hai cái bánh nướng nhân thịt bò, hai chúng tôi mỗi người một cái.

Tôi ngấu nghiến ăn xong, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, cuối cùng quyết định nói chuyện nghiêm túc.

"Thực ra tôi vừa nhìn thấy bạn của cậu."

Cậu ta lơ đãng: "Không thể nào, cậu không nhìn thấy."

"Tôi đúng là không nhìn thấy... nhưng tôi đoán được." Tôi nói: "Người mà cậu vừa nói chuyện, là linh hồn của Đường Hà Dũng phải không?"

Cơ thể Quý Chiêu đột nhiên cứng đờ.

"Và, kiếp trước sau khi bị giết, linh hồn tôi không tan biến ——"

Tôi nhìn vào mắt Quý Chiêu, khẽ hỏi: "Là do cậu phải không, Kẻ Truy Hồn?"

Quý Chiêu cắn bánh nướng nhân thịt bò, quay đầu sang một bên, cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận