Nhiễm Nhiễm

Chương 7

Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn Quý Chiêu lững thững đi về phía mình, đồng phục lỏng lẻo, làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai bất kham.

"Này, lãnh đạo."

Từ sau khi tôi nhận được giải thưởng cán bộ xuất sắc vì bắt được cậu ta, Quý Chiêu luôn gọi tôi một cách mỉa mai như vậy.

"Buổi phổ biến thông tin về trại hè tôi lười đi, cậu nhớ ghi chép cẩn thận, tôi chép của cậu..."

Quý Chiêu đột nhiên ngừng nói, cậu ta đút tay vào túi, cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi: "...Cậu khóc à?"

"Là do ánh nắng quá chói?" Cậu ta chỉ vào mình: "Hay là bị tôi làm cho cảm động?"

Tôi lau nước mắt, dưới ánh mắt mong đợi của Quý Chiêu, thốt ra một chữ:

"Cút."

9

Vé tàu đi Bắc Kinh cần phải tự chi trả, cộng thêm các khoản chi tiêu khác, đối với một học sinh cấp ba mà nói, không phải là con số nhỏ.

May mắn thay, nhờ nỗ lực viết lách trong thời gian qua, tôi đã tích lũy được một khoản tiền không nhỏ, đủ để tôi không phải mở miệng xin mẹ và Đường Hà Dũng.

Tôi tính toán, chỉ cần sau này tôi kiên trì viết lách, kỳ nghỉ đông và hè lại đi làm thêm, cộng với số tiền tiết kiệm hiện có, đủ để trang trải học phí và sinh hoạt phí đại học sau này của tôi.

Khi đó, tôi có thể hoàn toàn độc lập khỏi gia đình này.

Trong lúc tôi đang ôn luyện các đề thi tự tuyển sinh để chuẩn bị cho trại hè, có người họ hàng gọi điện báo cho tôi -

Mẹ tôi có thai rồi.

Khi biết tin này, tôi sững sờ nhưng cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: "Vậy thì chúc mừng bà ấy."

Trong kiếp trước, tôi đã vô số lần muốn cứu vớt số phận của mẹ.

Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra, mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời riêng, can thiệp bừa bãi vào nhân quả của người khác, cuối cùng người bị phản phệ sẽ là chính mình.

Tôi không liên lạc với mẹ.

Chủ nhật, Quý Chiêu đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.

“Có phải cậu định bỏ độc g.i.ế.c tôi, như vậy trong kỳ thi triệu tập cậu sẽ tiến lên được một hạng đúng không?” Tôi hỏi cậu ta.

“…… Đến hay không tuỳ cậu, dù sao tôi cũng mời khách.”

Tôi lập tức đi.

Quý Chiêu rất có tiền, không thịt không phải đạo.

Ăn được một nửa, Quý Chiêu đẩy một cái hộp qua: “Tặng cậu.”

Tôi giật nảy mình:

“Quý học trưởng, tuy rằng tớ quả thực xinh đẹp lại ưu tú, cậu thầm mến tớ cũng là chuyện thường tình. Nhưng chúng ta vẫn chưa thành niên, cậu cầu hôn bây giờ có phải hơi sớm quá không?”

Quý Chiêu trợn mắt suýt lật lên tận trời: “Quà sinh nhật.”

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã mười bảy tuổi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhiem-nhiem/chuong-7.html.]

Kiếp trước vào thời gian này, tôi đã c.h.ế.t từ lâu.

Mà kiếp này, bằng nhiều cách tự bảo vệ bản thân, tôi đã sống sót qua thời điểm bị sát hại, bước vào tuổi mười bảy với một cuộc sống hoàn toàn mới.

Tương lai... chắc hẳn sẽ là một mảnh trời quang đãng nhỉ?

Tôi mở hộp quà Quý Chiêu tặng, phát hiện bên trong là một chiếc vòng tay nhỏ kết từ những viên đá màu nâu vàng.

“…… Cậu chắc đây là quà tặng cho thiếu nữ mười bảy tuổi đang độ xuân thì đấy à?” Tôi sờ mó những viên đá: “Cảm giác như hợp với mấy ông chú trung niên bốn mươi tuổi mặc đồ Đường hơn, tay lại cầm thêm hai quả óc chó xoay xoay.”

Quý Chiêu đã quen với sự đanh đá của tôi, thản nhiên nói: “Không biết thưởng thức thì đừng có mà xía vào—— đây là đá mắt hổ, thời cổ đại, người ta thường dùng nó làm bùa bình an hoặc bùa hộ mệnh.”

Bình an, hộ mệnh.

Lòng tôi khẽ động, rất nhiều nghi vấn đè nén trong lòng.

—— Sao cậu lại biết sinh nhật của tớ?

—— Tại sao lại tặng tớ món quà như vậy?

—— “Kẻ Truy Hồn” rốt cuộc là gì?

Tôi không mở miệng hỏi, bởi vì tôi biết, Quý Chiêu thoạt nhìn là một tên công tử bột ăn chơi trác táng nhưng chỉ cần cậu ấy không muốn nói, tôi có hỏi gì cũng không ra.

Ăn cơm xong, tôi mang quà về ký túc xá.

Bạn cùng phòng vừa thấy tôi bước vào, liền nói: “Tiểu Nhiễm, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu à, chúc mừng sinh nhật!”

“Cậu cũng thật là, chẳng nói với bọn tớ gì cả, nếu không phải mẹ cậu đến, chắc bọn tớ cũng không biết.”

Tôi nhíu mày: “Mẹ tớ đến rồi á?”

Không hiểu sao, một dự cảm chẳng lành bất chợt bao trùm lấy tôi.

“Đúng vậy, mang bánh kem cho cậu đấy.”

Tôi nhìn trên bàn của mình, quả nhiên có đặt một chiếc bánh kem nhỏ.

Có một khoảnh khắc, tôi cảm động đến c.h.ế.t mất.

Bà ấy vẫn nhớ.

Mười bảy năm trước, hôm nay chính là ngày bà ấy sinh ra tôi.

Cho nên dù tôi đã lâu không liên lạc với bà ấy, bà ấy vẫn không tính toán hiềm khích mà đến tận trường, tặng tôi một chiếc bánh sinh nhật.

Có phải... tôi đã hơi quá đáng với bà ấy rồi không?

Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi.

Những suy nghĩ ngổn ngang ùa vào tâm trí tôi nhưng ngay sau đó, tôi chợt phát hiện ra điều bất thường.

Gối, chăn, giá sách, tủ quần áo của tôi...

Tất cả đều có dấu hiệu bị lục lọi.

Tôi từ từ bước tới, run rẩy nhấc chiếc gối lên.

Quả nhiên, phong bì tôi để dưới gối đã biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận