Nhiễm Nhiễm

Chương 7

Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn Quý Chiêu lững thững đi về phía mình, đồng phục lỏng lẻo, làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai bất kham.

"Này, lãnh đạo."

Từ sau khi tôi nhận được giải thưởng cán bộ xuất sắc vì bắt được cậu ta, Quý Chiêu luôn gọi tôi một cách mỉa mai như vậy.

"Buổi phổ biến thông tin về trại hè tôi lười đi, cậu nhớ ghi chép cẩn thận, tôi chép của cậu..."

Quý Chiêu đột nhiên ngừng nói, cậu ta đút tay vào túi, cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi: "...Cậu khóc à?"

"Là do ánh nắng quá chói?" Cậu ta chỉ vào mình: "Hay là bị tôi làm cho cảm động?"

Tôi lau nước mắt, dưới ánh mắt mong đợi của Quý Chiêu, thốt ra một chữ:

"Cút."

9

Vé tàu đi Bắc Kinh cần phải tự chi trả, cộng thêm các khoản chi tiêu khác, đối với một học sinh cấp ba mà nói, không phải là con số nhỏ.

May mắn thay, nhờ nỗ lực viết lách trong thời gian qua, tôi đã tích lũy được một khoản tiền không nhỏ, đủ để tôi không phải mở miệng xin mẹ và Đường Hà Dũng.

Tôi tính toán, chỉ cần sau này tôi kiên trì viết lách, kỳ nghỉ đông và hè lại đi làm thêm, cộng với số tiền tiết kiệm hiện có, đủ để trang trải học phí và sinh hoạt phí đại học sau này của tôi.

Khi đó, tôi có thể hoàn toàn độc lập khỏi gia đình này.

Trong lúc tôi đang ôn luyện các đề thi tự tuyển sinh để chuẩn bị cho trại hè, có người họ hàng gọi điện báo cho tôi -

Mẹ tôi có thai rồi.

Khi biết tin này, tôi sững sờ nhưng cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: "Vậy thì chúc mừng bà ấy."

Trong kiếp trước, tôi đã vô số lần muốn cứu vớt số phận của mẹ.

Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra, mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời riêng, can thiệp bừa bãi vào nhân quả của người khác, cuối cùng người bị phản phệ sẽ là chính mình.

Tôi không liên lạc với mẹ.

Chủ nhật, Quý Chiêu đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.

“Có phải cậu định bỏ độc g.i.ế.c tôi, như vậy trong kỳ thi triệu tập cậu sẽ tiến lên được một hạng đúng không?” Tôi hỏi cậu ta.

“…… Đến hay không tuỳ cậu, dù sao tôi cũng mời khách.”

Tôi lập tức đi.

Quý Chiêu rất có tiền, không thịt không phải đạo.

Ăn được một nửa, Quý Chiêu đẩy một cái hộp qua: “Tặng cậu.”

Tôi giật nảy mình:

“Quý học trưởng, tuy rằng tớ quả thực xinh đẹp lại ưu tú, cậu thầm mến tớ cũng là chuyện thường tình. Nhưng chúng ta vẫn chưa thành niên, cậu cầu hôn bây giờ có phải hơi sớm quá không?”

Quý Chiêu trợn mắt suýt lật lên tận trời: “Quà sinh nhật.”

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã mười bảy tuổi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận