Nhiễm Nhiễm
Chương 12: FULL
Tôi đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần quản lý khép kín.
Mẹ bị hai hộ công lôi đi, vừa liều mạng giãy giụa vừa không ngừng dùng những lời lẽ bẩn thỉu nguyền rủa tôi.
Cuối cùng, bà ấy không còn sức lực, bắt đầu khóc lóc, cầu xin tôi đừng bỏ bà ấy ở đây.
Tôi lắc đầu: "Không, quãng đời còn lại của mẹ, đều phải ở đây."
"Tiểu Nhiễm, mẹ là mẹ của con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy..."
Tôi lạnh lùng cười:
"Đúng vậy, mẹ là mẹ của con."
"Cho nên mẹ mượn danh nghĩa mang bánh ngọt cho con, lấy hết số tiền con vừa học vừa viết lách để dành dụm được đưa cho Đường Hà Dũng, ông ta căn bản không dùng số tiền này để trả nợ mà là mua rượu mua xổ số, nửa tháng đã tiêu hết sạch."
"Khi mẹ biết con gái mình có thể đang hầu rượu ở bên ngoài, không phải nghĩ đến việc đã đẩy con bé vào con đường nguy hiểm như vậy mà là con bé làm vậy chắc chắn kiếm được nhiều tiền, vậy mà không đưa cho gia đình tiêu."
Cho dù không nói đến mối thù g.i.ế.c hại kiếp trước, kiếp này, bà ấy vẫn không xứng làm mẹ tôi.
Tôi bước đến, cúi đầu nhìn bà ấy:
"Từng có lúc con luôn cố gắng tha thứ cho mẹ, con luôn nghĩ, dù sao mẹ cũng là mẹ của con, mẹ đối với con cũng có chút yêu thương."
"Nhưng con đã thất vọng, con buộc phải chấp nhận, trên đời này đúng là có người không xứng làm cha mẹ, mà mẹ lại là một trong số đó."
Mẹ nhìn tôi, bà ấy đột nhiên suy sụp, khóc lóc om sòm, miệng phát ra những âm tiết không rõ ràng.
Mà tôi đã lười nghe thêm bất cứ chữ nào từ miệng bà ấy.
Ký xong các loại giấy đồng ý với bệnh viện tâm thần, tôi quay người rời đi.
Kiếp trước, bà ấy cũng như vậy, ký vào đơn xin khoan hồng cho bố dượng.
Vì vậy, tôi dùng ấm áp để báo đáp ấm áp.
Cũng dùng tuyệt tình để báo thù tuyệt tình.
13
Sau đó, thời gian lại trôi qua rất lâu.
Tôi tưởng rằng cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua.
Kết quả, vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi trở về ký túc xá, nhìn thấy một bóng dáng ở dưới lầu.
Một thân áo đen, cao lớn tuấn tú, lại thản nhiên đút tay vào túi.
Cậu ấy đứng dưới gốc cây quế, mái tóc bị gió thổi rối, đang trả lời những câu hỏi ríu rít của bạn cùng phòng tôi.
"Cậu nói cậu tìm Tiểu Nhiễm?"
"Hai người có quan hệ gì?"
Quý Chiêu im lặng một lát, nhếch miệng: "Cô ấy là lãnh đạo của tôi."
Có gió thổi qua, cậu ấy như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn tôi.
Chúng tôi dưới ánh nắng mặt trời, nhìn nhau rất lâu.
Cậu ấy nghiêng đầu cười: "Lâu rồi không gặp, chào lãnh đạo."
...
Lần đầu tiên gặp lại sau bao ngày xa cách, kết thúc bằng việc Quý Chiêu bị tôi đánh cho một trận bốn mươi phút.
"Cậu tưởng cậu là nam chính trong truyện ngược hả? Không nói một tiếng đã bỏ đi là sao? Không có miệng hả?"
Quý Chiêu bị tôi đánh đến ôm đầu cầu xin: "Lãnh đạo, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi —— Này, cậu đánh người có thể đừng đánh vào mặt không? Nhất là khi tôi ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái vốn có thể làm say đắm hàng vạn thiếu nữ... Được rồi, được rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Đánh mệt rồi, hai chúng tôi cùng đi ăn bánh nướng nhân thịt bò.
"Đi xử lý một số công việc, công việc của chúng tôi vốn là phải bảo mật với bên ngoài." Quý Chiêu vừa ăn vừa nói với tôi.
"Tôi cũng là công việc của cậu sao?" Tôi hỏi.
Quý Chiêu im lặng một lúc, gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
"Cậu có giỏi thì đừng né tránh ánh mắt!"
"Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận không phải." Quý Chiêu trợn mắt, ấp úng nói: "Cậu là ngoại lệ."
"Chủ yếu là kiếp đầu tiên của cậu quá thảm, anh Chiêu tôi đây, lại là một người giàu lòng trắc ẩn."
"Cho nên mới nghĩ muốn giúp đỡ cậu một chút."
"Thế nào?" Quý Chiêu ghé sát mặt vào: "Có phải cảm thấy tôi càng đẹp trai hơn không?"