Nhiễm Nhiễm
Chương 12: FULL
Tôi đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần quản lý khép kín.
Mẹ bị hai hộ công lôi đi, vừa liều mạng giãy giụa vừa không ngừng dùng những lời lẽ bẩn thỉu nguyền rủa tôi.
Cuối cùng, bà ấy không còn sức lực, bắt đầu khóc lóc, cầu xin tôi đừng bỏ bà ấy ở đây.
Tôi lắc đầu: "Không, quãng đời còn lại của mẹ, đều phải ở đây."
"Tiểu Nhiễm, mẹ là mẹ của con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy..."
Tôi lạnh lùng cười:
"Đúng vậy, mẹ là mẹ của con."
"Cho nên mẹ mượn danh nghĩa mang bánh ngọt cho con, lấy hết số tiền con vừa học vừa viết lách để dành dụm được đưa cho Đường Hà Dũng, ông ta căn bản không dùng số tiền này để trả nợ mà là mua rượu mua xổ số, nửa tháng đã tiêu hết sạch."
"Khi mẹ biết con gái mình có thể đang hầu rượu ở bên ngoài, không phải nghĩ đến việc đã đẩy con bé vào con đường nguy hiểm như vậy mà là con bé làm vậy chắc chắn kiếm được nhiều tiền, vậy mà không đưa cho gia đình tiêu."
Cho dù không nói đến mối thù g.i.ế.c hại kiếp trước, kiếp này, bà ấy vẫn không xứng làm mẹ tôi.
Tôi bước đến, cúi đầu nhìn bà ấy:
"Từng có lúc con luôn cố gắng tha thứ cho mẹ, con luôn nghĩ, dù sao mẹ cũng là mẹ của con, mẹ đối với con cũng có chút yêu thương."
"Nhưng con đã thất vọng, con buộc phải chấp nhận, trên đời này đúng là có người không xứng làm cha mẹ, mà mẹ lại là một trong số đó."
Mẹ nhìn tôi, bà ấy đột nhiên suy sụp, khóc lóc om sòm, miệng phát ra những âm tiết không rõ ràng.
Mà tôi đã lười nghe thêm bất cứ chữ nào từ miệng bà ấy.
Ký xong các loại giấy đồng ý với bệnh viện tâm thần, tôi quay người rời đi.
Kiếp trước, bà ấy cũng như vậy, ký vào đơn xin khoan hồng cho bố dượng.
Vì vậy, tôi dùng ấm áp để báo đáp ấm áp.
Cũng dùng tuyệt tình để báo thù tuyệt tình.
13
Sau đó, thời gian lại trôi qua rất lâu.
Tôi tưởng rằng cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua.
Kết quả, vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi trở về ký túc xá, nhìn thấy một bóng dáng ở dưới lầu.
Một thân áo đen, cao lớn tuấn tú, lại thản nhiên đút tay vào túi.
Cậu ấy đứng dưới gốc cây quế, mái tóc bị gió thổi rối, đang trả lời những câu hỏi ríu rít của bạn cùng phòng tôi.
"Cậu nói cậu tìm Tiểu Nhiễm?"
"Hai người có quan hệ gì?"
Quý Chiêu im lặng một lát, nhếch miệng: "Cô ấy là lãnh đạo của tôi."
Có gió thổi qua, cậu ấy như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn tôi.
Chúng tôi dưới ánh nắng mặt trời, nhìn nhau rất lâu.
Cậu ấy nghiêng đầu cười: "Lâu rồi không gặp, chào lãnh đạo."
...
Lần đầu tiên gặp lại sau bao ngày xa cách, kết thúc bằng việc Quý Chiêu bị tôi đánh cho một trận bốn mươi phút.
"Cậu tưởng cậu là nam chính trong truyện ngược hả? Không nói một tiếng đã bỏ đi là sao? Không có miệng hả?"
Quý Chiêu bị tôi đánh đến ôm đầu cầu xin: "Lãnh đạo, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi —— Này, cậu đánh người có thể đừng đánh vào mặt không? Nhất là khi tôi ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái vốn có thể làm say đắm hàng vạn thiếu nữ... Được rồi, được rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Đánh mệt rồi, hai chúng tôi cùng đi ăn bánh nướng nhân thịt bò.
"Đi xử lý một số công việc, công việc của chúng tôi vốn là phải bảo mật với bên ngoài." Quý Chiêu vừa ăn vừa nói với tôi.
"Tôi cũng là công việc của cậu sao?" Tôi hỏi.
Quý Chiêu im lặng một lúc, gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
"Cậu có giỏi thì đừng né tránh ánh mắt!"
"Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận không phải." Quý Chiêu trợn mắt, ấp úng nói: "Cậu là ngoại lệ."
"Chủ yếu là kiếp đầu tiên của cậu quá thảm, anh Chiêu tôi đây, lại là một người giàu lòng trắc ẩn."
"Cho nên mới nghĩ muốn giúp đỡ cậu một chút."
"Thế nào?" Quý Chiêu ghé sát mặt vào: "Có phải cảm thấy tôi càng đẹp trai hơn không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhiem-nhiem/chuong-12-full.html.]
Tôi mặt không cảm xúc: "Cút!"
...
Tôi hỏi Quý Chiêu, lần này đến gặp tôi, có phải sẽ lại đột ngột rời đi không.
Cậu ấy thẳng thắn thừa nhận: "Dù sao cũng phải làm việc mà."
"Nhưng nếu cậu muốn gặp tôi, tôi có thể đến tìm cậu nhiều hơn..." Cậu ấy quay đầu đi: "Thôi, cậu không muốn."
Tôi vỗ vai cậu ấy: "Này."
"Gì?"
"Tôi muốn."
"..."
"Cũng không đến mức phải cười rạng rỡ như vậy chứ?"
Ánh nắng chiếu xuống, lông mày và nụ cười của Quý Chiêu, đều được mạ một lớp vàng.
Tôi đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Bởi vì tương lai, chúng tôi nhất định còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian tươi đẹp.
14. [Không phải kết thúc]
"Vậy thì sao?"
Trong một phòng học trống, Quý Chiêu đang viết viết vẽ vẽ, còn bạn của cậu ấy thì ngồi sau bục giảng, vừa dùng máy tính chơi dò mìn vừa hỏi cậu ấy: "Lần này định ở bên cạnh cô ấy bao lâu?"
Quý Chiêu: "Để xem đã."
Cậu ấy viết mấy câu thơ lên tờ giấy trắng rồi lắc đầu ngâm nga: "Phù sinh nhược mộng giai thị không, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng." (Cuộc đời như giấc mộng đều là hư không, mấy lần hồn mộng cùng chàng)
Người bạn vừa đúng lúc nhấn phải một quả mìn, trực tiếp Game Over, không nhịn được đập chuột, trút giận lên Quý Chiêu: "Cậu ghép câu thơ loạn xạ, có thể làm thầy giáo dạy văn tức c.h.ế.t đấy."
"Tôi không có thầy giáo dạy văn, thơ văn của tôi là do một ông lão râu bạc dạy, đã không nhớ rõ là chuyện của triều đại nào rồi." Quý Chiêu thản nhiên nói, cậu ấy đặt bút xuống, cử động cổ.
Người bạn nhún vai, cảm thán: "Kẻ kỳ dị."
Quý Chiêu cười: "Cậu cũng vậy thôi."
Người chơi dò mìn là một người đàn ông tóc dài, lông mày, mắt tinh xảo xinh đẹp, như một con yêu nghiệt.
Trên thực tế, anh ta đúng là một con yêu nghiệt.
Nghe thấy lời Quý Chiêu nói, anh ta sờ n.g.ự.c mình: "Ừm, nói cũng đúng."
Nếu bác sĩ kiểm tra cho người đàn ông tóc dài này, có lẽ sẽ sợ đến mức kêu lên.
Bởi vì anh ta không có nhịp tim.
"Đúng rồi, Hứa Tiểu Nhiễm có biết, cô ấy cũng là một kẻ kỳ dị không?" Người đàn ông hỏi.
Quý Chiêu lắc đầu: "Không nói với cô ấy, cô ấy bây giờ tưởng rằng đều là công lao của tôi."
Hứa Tiểu Nhiễm tưởng rằng, lúc đầu linh hồn cô không tan biến, lại có thể sống lại một đời, đều là do Quý Chiêu.
Nhưng không phải.
Vì vậy, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ với tư cách là người nhà của tôi, ký vào đơn xin tha thứ cho bố dượng.
"Vị Truy" thực sự khiến thời gian quay ngược, là chính bản thân Hứa Tiểu Nhiễm.
Sự không cam tâm to lớn đã khiến năng lực của cô thức tỉnh, chỉ là bản thân cô vẫn chưa ý thức được điều này.
"Sao không nói cho người ta biết? Muốn người ta cảm kích cậu nhiều hơn một chút sao?" Người đàn ông tóc dài rất khinh thường.
"Không có, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết, muộn một chút vẫn tốt hơn sớm một chút. Nếu không cô ấy mà biết mình là Kẻ Ngược Dòng có thể làm thời gian quay ngược, chắc chắn sẽ không học hành chăm chỉ, mỗi lần phát đáp án chỉ cần học thuộc một lượt rồi trực tiếp quay ngược về trước khi thi là được."
"Quý Chiêu, đừng có mà nghĩ ai cũng phẩm hạnh kém cỏi như cậu!" Người đàn ông tóc dài mỉa mai: "Vậy cậu định lúc nào nói cho cô ấy biết?"
"Để tôi nghĩ thêm đã..."
Quý Chiêu còn chưa nói hết câu, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra.
"Không cần nghĩ nữa, tôi đều nghe thấy rồi."
Người đàn ông tóc dài nhìn Quý Chiêu trong nháy mắt hóa đá và Hứa Tiểu Nhiễm vừa phá cửa xông vào, rất lâu sau, lộ ra một nụ cười ranh mãnh và chờ mong.
Kẻ Truy Hồn và Kẻ Ngược Dòng cuối cùng đã gặp nhau.
Tương lai, có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều câu chuyện thú vị hơn nữa nhỉ?
-Hết-