HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nỗi sợ quét qua tôi trong chớp mắt.

 

Tôi cuống cuồng nhìn quanh, cuối cùng thấy chiếc phao vịt vàng ở chỗ mỏm đá xa xa.

 

Nó đang chấp chới chìm xuống.

 

“Thiên Thiên! Có ai không!”

 

Tôi hoảng loạn hét lên, lao vào biển...

 

Lúc tôi tỉnh táo lại, nhân viên cứu hộ đã kéo cả hai lên bờ.

 

Toàn thân tôi ướt sũng, ngồi bệt trên cát, nhìn nhân viên y tế cấp cứu cho Thiên Thiên.

 

Sau đó cô bé được đưa đến bệnh viện khẩn cấp, cuối cùng chẩn đoán là tổn thương cột sống.

 

Mọi thứ như một cơn ác mộng, khi Thiên Thiên tỉnh lại, được báo rằng sẽ không bao giờ đi lại được.

 

Cô bé sụp đổ ngay tại chỗ, chỉ tay vào tôi hét lên khóc nức nở—

 

“Là chị ấy! Chính là chị Sâm rủ em ra tảng đá! Chị ấy cố tình làm hỏng phao của em!”

 

Ngay giây sau, ông cụ nhà họ Giang lao đến, tát tôi một cái thật mạnh:

 

“Đồ vong ân phụ nghĩa… tiện nhân! Cô tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Giang, nên vội vàng muốn thay thế Thiên Thiên sao!?”

 

Tiếng ong ong trong tai khiến đầu tôi quay lệch sang một bên, não tôi trống rỗng.

 

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía Giang Trình, như bấu víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

Ánh mắt Giang Trình lúc đó mang theo thất vọng và trách móc.

 

Khiến tôi như rơi vào hố băng.

 

Sau đó tôi cố gắng giải thích đủ điều, nhà họ Giang mới miễn cưỡng tin và không báo cảnh sát.

 

Nhưng kể từ đó, thái độ của họ với tôi càng lúc càng xa cách, như đang đối xử với tội phạm.

 

Nhưng tôi vốn chẳng quan tâm.

 

Tôi chỉ quan tâm đến Giang Trình.

 

Người từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dõng dạc trước mặt người lớn nói rằng tôi không phải con dâu nuôi từ bé, mà là bạn tốt của anh.

 

Người từng ôm chặt lấy tôi khi tôi run rẩy, luôn lặp đi lặp lại: “Đừng sợ, sau này có anh bảo vệ em.”

 

Khi tôi hết lời giải thích, khóc đến khản giọng van xin, thậm chí quỳ gối từ bỏ cả lòng tự trọng để thề thốt.

 

Anh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận chưa từng có, lạnh lùng nói:

 

“Thiên Thiên mới bảy tuổi, nó biết nói dối sao?”

 

“Câm miệng đi, Hạ Sâm, sao cô có thể độc ác đến vậy.”

 

Tấm rèm nhung trong tay bỗng trở nên sắc nhọn, tôi giật mình thu tay lại.

 

Quay người ngồi xổm bên hành lý, lật ra chiếc hộp được cất kỹ nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/2.html.]

Mở khóa, lấy ra chiếc mặt dây chuyền mặt trời vẫn còn rực rỡ ấy.

 

Sau đó mở cửa sổ.

 

Ném nó đi.

 

2

 

【Nhật ký Giang Trình】

 

【Thứ ba, ngày 1 tháng 4 năm 2025, trời âm u】

 

Cá tháng Tư, đám người đó lại xuất hiện.

 

Lần trước họ đến, mang theo một tin tức nực cười—nói rằng Hạ Sâm là con gái út thất lạc nhiều năm của nhà họ Cố.

 

Hôm nay, họ lại nói muốn đón cô ấy đi.

 

Mười hai năm rồi, lẽ ra tôi nên vui vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi phiền toái này.

 

Nhưng tại sao… trong lòng lại bứt rứt như vậy?

 

Chỉ vì cô ấy là “vợ nuôi từ bé” của tôi sao?

 

Nực cười thật, thời đại nào rồi chứ.

 

Chỉ có mấy người già và cô ấy mới tin vào mấy hủ tục đó.

 

Đúng vậy, sự tồn tại của cô ấy giống như một thứ hủ bại, một vết nhơ.

 

Nên cảnh tượng gia đình cô ấy đến đón người hôm nay cứ mãi luẩn quẩn trong đầu tôi.

 

Vẻ mặt đáng thương của cô ấy lúc đó, cứ như cả thế giới đều nợ cô ta.

 

Còn người đàn ông tên “Cố Viễn” kia, tự xưng là anh ruột, nhìn cũng khôn ngoan, vậy mà cũng bị vẻ ngoài giả dối đó lừa.

 

Nhìn cô ấy đỏ hoe mắt, không ngừng lặp lại: “Em gái à, là anh có lỗi với em, để em chịu khổ rồi.”

 

Thật ngu ngốc, buồn nôn.

 

...

 

Tôi nên kiểm soát tính khí của mình, dù có thể nói thật trong nhật ký, nhưng tôi không phải kẻ mất lý trí như thế.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi là người thừa kế của nhà họ Giang ở Bắc Kinh, những cảnh giả tạo hơn thế này tôi cũng từng thấy qua cả rồi.

 

Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc cô ấy nở nụ cười ngoan ngoãn trước mặt người khác, tôi lại...

 

Không thể bình tĩnh nổi.

 

Điều khiến tôi giận hơn là—vừa nãy, tôi lại vô thức đi đến gần phòng cô ấy.

 

Giống như hồi nhỏ từng trốn người lớn lén gặp cô ấy, chia nhau đồ ngọt giấu kín, hoặc chỉ đơn giản cùng hẹn lên gác mái ngắm trăng.

 

...Thật điên rồ.

 

Tôi lập tức xoay người rời đi, may mà không ai trông thấy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận