HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Như thể đang đợi đến tối để tuyên bố với mọi người:

 

Cô con gái út của nhà họ Cố, viên ngọc bị thất lạc bấy lâu, cuối cùng đã được gắn trở lại vương miện.

 

Hai mươi mốt năm, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận “Hạ Sâm”, trở về “gia đình” mà tôi thực sự thuộc về theo huyết thống.

 

Tôi lẽ ra nên vui mừng.

 

Nhưng không hiểu sao, niềm vui trong lòng lại như bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ.

 

Nhìn thấy được, nhưng không thể chạm tới, thay vào đó là một cảm giác khó diễn tả thành lời…

 

Sợ hãi.

 

“Tiểu Sâm, gần đến giờ rồi, khách khứa cũng đã đến đủ, chúng ta nên xuống thôi.”

 

Sau tiếng gõ cửa nhẹ, cánh cửa cũng được đẩy ra khẽ khàng.

 

Dì – hay đúng hơn là mẹ ruột của tôi – đứng ở cửa, mặc váy dài màu xám khói.

 

Trông bà tao nhã và trí thức, nhưng cũng vô hình tạo nên một khoảng cách nào đó.

 

“Con đến ngay.” Tôi lập tức đáp, cuối cùng cũng lúng túng chỉnh lại vạt váy.

 

Chiếc váy màu vàng nhạt, như rượu champagne đang chảy, là do chính tay dì chọn cho tôi.

 

Dì nói màu vàng tượng trưng cho ánh sáng và hy vọng, cũng là màu phù hợp nhất để đại diện cho “sự tái sinh” của tôi.

 

Nhưng tôi phải nói sao với dì rằng tôi bắt đầu ghét màu sắc này.

 

Nó khiến tôi nhớ đến mặt dây chuyền hình mặt trời.

 

Nhớ đến cậu thiếu niên đã tặng tôi mặt dây chuyền đó, rồi tự tay xé bỏ lời hứa năm xưa.

 

Dì nhẹ nhàng khoác tay tôi, dắt tôi bước xuống cầu thang xoắn ốc.

 

Tiếng trò chuyện trong đại sảnh chợt yên tĩnh đi vài phần, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

 

Có ánh nhìn soi mói, tò mò, thương hại, và xen lẫn chút ít hả hê giấu kín.

 

Còn tôi cũng không biết mình nên đứng ở đây với thân phận gì.

 

Tôi không còn là cô con dâu nuôi từ bé của nhà họ Giang, cũng chẳng giống tiểu thư của nhà họ Cố.

 

Tôi đứng ngơ ngác ở đó, cho đến khi ánh mắt bắt gặp một bóng người quen thuộc –

 

Giang Trình.

 

Anh ta đứng không xa, mặc vest phẳng phiu, nét mặt lạnh lùng.

 

Toàn thân như một thanh kiếm sắp rút khỏi vỏ, sắc bén nhưng lạnh lẽo, thu mình trong kỷ luật.

 

Mà bên cạnh anh ta, là một người đàn ông trẻ nói chuyện không ngớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/4.html.]

 

Khuôn mặt anh ta nở nụ cười mang vẻ bất cần, áo vest khoác hờ, lộ ra chiếc áo sơ mi rực rỡ bên trong.

 

Đó là… Tạ Trọng Cẩm?

 

Tôi ngơ ngác nhận ra, anh ta là bạn thân từ nhỏ của Giang Trình.

 

Tôi theo bản năng lùi lại một bước, trốn vào bóng râm của cây cột trang trí.

 

Dù khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra đường viền hàm căng chặt của Giang Trình – biểu hiện rõ ràng rằng tâm trạng anh ta không tốt.

 

Những lúc như vậy ở nhà họ Giang, tôi thường là đối tượng để anh ta trút giận.

 

Tôi không kìm được cúi đầu xuống, dựng tai lắng nghe, theo thói quen chờ đợi sự đuổi đi hoặc mỉa mai.

 

“Này lão Trình, tối nay nhiều cô xinh như vậy, chẳng lẽ không có ai lọt vào mắt cậu sao?”

 

Bên kia, Tạ Trọng Cẩm chẳng hề có ý định hạ thấp âm lượng: “Cậu mà còn như thế nữa, e là ông Giang nhà cậu sẽ tức c.h.ế.t mất thôi!”

 

Tôi không nghe rõ câu trả lời của Giang Trình.

 

Tiếp đó là tiếng cười khoa trương của Tạ Trọng Cẩm vang lên:

 

“Phì! Đừng giả bộ! Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu nghĩ tôi không hiểu cậu chắc? Ai bảo cậu tự chuốc lấy, giờ thì hối hận rồi chứ gì?”

 

Giang Trình cau mày chặt: “Tôi không hối hận, tôi chỉ là…”

 

Câu nói của anh ta ngưng lại giữa chừng, ánh mắt vượt qua vai Tạ Trọng Cẩm, quét về phía tôi.

 

Cơ thể tôi hơi cứng lại, nhưng ánh mắt của Giang Trình nhanh chóng dời đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Như thể hoàn toàn không nhìn thấy tôi.

 

“Chẳng có gì đáng nói cả.” Giang Trình lạnh lùng để lại câu đó, rồi quay người đi xa hơn.

 

Tạ Trọng Cẩm nhướng mày, nhìn theo ánh mắt vừa rồi của Giang Trình, ánh nhìn rơi vào tôi.

 

Sau đó anh ta nháy mắt với tôi, rồi cũng rời đi.

 

“Sâm Sâm.”

 

Lúc này, giọng của Cố Viễn vang lên sau lưng tôi: “Vẫn chưa quen à? Đừng căng thẳng, cứ cho bản thân chút thời gian, tối nay chỉ muốn em thư giãn thôi, đừng áp lực.”

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

Cố Viễn quan sát sắc mặt tôi: “Nếu… em cảm thấy không vui, hoặc không muốn ở lại đây, cứ nói với anh, anh có thể đưa em đi ngay.”

 

Tôi lại lắc đầu.

 

Cố Viễn hơi đau lòng, đưa tay định xoa đầu tôi, nhưng cuối cùng lại buông xuống.

 

“À đúng rồi.” Anh chuyển chủ đề, “Bên kia có bánh macaron ngon lắm, có muốn đi nếm thử không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận