HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI
1
Năm thứ mười hai làm con dâu nuôi từ bé, gia đình ruột của tôi cuối cùng cũng tìm thấy tôi.
Họ đón tôi rời khỏi nhà họ Giang, coi tôi như hòn ngọc quý trên tay.
Lúc đó, Giang Trình mới nhận ra rằng anh ấy đã trách nhầm tôi suốt bao năm.
Bạn thuở nhỏ của anh ấy hỏi:
“Tại sao cậu không đến xin lỗi cô ấy?”
Giang Trình nói:
“Lúc này mà đến, chỉ khiến cô ấy càng hận tôi hơn thôi.”
“Vậy thì đừng xin lỗi.”
Người bạn nhiệt tình bày kế cho anh:
“Tạo nhiều cuộc gặp tình cờ, để cô ấy nhìn thấy cậu, nhưng đừng lại gần.”
“Phụ nữ đều như vậy, cậu mà đến tìm cô ấy trực tiếp, cô ấy chắc chắn sẽ phớt lờ cậu.”
“Nhưng nếu cậu tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, cô ấy sẽ tức giận, sẽ hụt hẫng, và sẽ chủ động đến tìm cậu.”
Giang Trình nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Sau đó vừa quay đầu, người bạn thuở nhỏ ấy đã cầu hôn tôi rồi.
1
Tôi đứng bên cửa sổ, cẩn thận cảm nhận chất liệu nhung của rèm cửa.
Mọi thứ trong phòng ngủ đều là đồ mới, thoải mái đến mức... khiến người ta không thoải mái.
Ánh đèn vàng ấm, chăn gối mềm mại, trên tủ đầu giường còn đặt một bức ảnh gia đình—
Người đàn ông bế một đứa bé còn bọc trong tã lót, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng dựa vào vai ông, trong tay nắm lấy một cậu bé bảy tám tuổi.
Ánh mắt tôi lướt qua khung ảnh, tưởng tượng mình chạm vào khuôn mặt bé xíu trong tấm hình.
Đó là... tôi sao?
Đó có phải là cuộc đời mà tôi đáng ra nên có, trước khi bị bán đi?
Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên, đánh thức sự mơ hồ của tôi.
Lấy ra xem, là một tin nhắn từ số lạ:
【Cô ổn chứ】
Chỉ ba chữ đơn giản, không ghi tên, nhưng tôi biết là ai.
Tôi nhớ lại ngày hôm qua, ngày tôi rời khỏi nhà họ Giang, nơi đã nuôi tôi mười hai năm.
Giang Trình chỉ đứng ở cửa, không biểu cảm nhìn tôi lên xe.
Không chúc phúc, không níu kéo, thậm chí không có một câu “tạm biệt” xã giao.
Vậy mà bây giờ, anh lại gửi một tin nhắn như thế, như thể tôi và anh vẫn luôn thân thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/1.html.]
Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, ký ức lại đưa tôi trở về ngày sinh nhật mười bốn tuổi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giang Trình lúc mười lăm tuổi cầm trong tay một mặt dây chuyền hình mặt trời rực rỡ.
“Mặt trời sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Anh hứa, “Anh cũng vậy.”
Giang Trình khi ấy, ánh mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, như mặt trời buổi sớm không bao giờ lặn.
Là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ u tối của tôi.
—— “Cô không xứng.”
Ba chữ ấy đột nhiên vang lên trong đầu tôi, khiến tôi vô thức rùng mình.
“Câm miệng đi, Hạ Sâm, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cút khỏi tầm mắt tôi!”
Đó là câu mà sau này, Giang Trình thường nói với tôi.
Sau ngày đó—ngày mà em gái út nhà họ Giang, Giang Thiên Thiên gặp chuyện.
Đó là mùa hè năm tôi mười lăm tuổi, cùng gia đình họ Giang đến biển tránh nóng.
Hôm đó nóng nực, người lớn đều lười ra ngoài, chỉ có tôi bị yêu cầu trông Thiên Thiên.
Tôi còn nhớ lúc ấy cô bé đeo một chiếc phao hình vịt vàng, chơi nước ở bãi cạn.
“Chị Sâm ơi, chúng ta qua kia chơi đi!”
Thiên Thiên bỗng chỉ vào một tảng đá nhô lên ở phía xa.
“Thiên Thiên, chỗ đó không an toàn.” Tôi dỗ dành, “Chúng ta chơi ở đây được không?”
Lúc này Giang Trình đi tới, đưa tôi một ly nước trái cây lạnh: “Đang nói chuyện gì thế?”
“Anh ơi!”
Thiên Thiên lập tức nhào vào lòng anh: “Chị Sâm cứ đòi đi chơi ở mấy tảng đá nguy hiểm! Nhưng em không cho!”
Tôi sững người, không ngờ cô bé lại nói ngược như vậy.
Giang Trình nhìn tôi, bất lực nói: “Không được, chỗ đó sóng lớn nước sâu, rất nguy hiểm.”
Thiên Thiên lại bất mãn hét lên: “Anh chỉ đưa nước cho chị Sâm thôi à? Em cũng muốn!”
Giang Trình cười xoa đầu cô bé: “Biết rồi, cái loa nhỏ, anh đi lấy cho em.”
Sau đó anh quay sang tôi, dặn dò: “Tiểu Sâm, em mới học bơi, đừng tự bơi một mình, đợi anh cùng đi.”
Tôi nuốt lời giải thích đang đến miệng, trong lòng vui mừng vì lời hứa của anh: “Vâng!”
Ngay lúc Giang Trình vừa rời đi, ánh mắt tôi bị thu hút bởi hai bóng người ở góc bãi biển—
Là gia sư và bảo mẫu của Thiên Thiên, hình như đang cãi nhau.
Tôi chỉ phân tâm trong chốc lát, quay lại thì Thiên Thiên đã biến mất.