HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lại khẽ gật đầu, theo anh đi về phía bên kia đại sảnh.

 

Khi đi ngang qua đám đông, tôi bất giác quay đầu lại.

 

Chỉ thấy Giang Trình đang trò chuyện với một cô gái mặc váy dạ hội màu xanh đậm.

 

Cô gái ấy cười rạng rỡ, lời nói và cử chỉ đều tràn đầy nhiệt tình và ngưỡng mộ.

 

Trên mặt Giang Trình cũng có một nụ cười hiếm thấy, anh không hề né tránh thân thể ngày càng tiến gần của đối phương.

 

Bước chân tôi khựng lại, tim như bị thứ gì đó đ.â.m nhẹ vào.

 

Tê tê, nhói nhói.

 

Chẳng mấy chốc, bữa tiệc tiến vào giai đoạn giữa, Cố Viễn cắt bánh sinh nhật giữa tiếng chúc phúc của mọi người.

 

Sau đó, anh tuyên bố trước đám đông, rằng nhà họ Cố cuối cùng cũng tìm lại được cô con gái thất lạc bấy lâu.

 

Là tôi.

 

Lập tức, trong đám khách mời lại nổi lên những tiếng xì xào bàn tán:

 

“Này, chính là cô ấy phải không? Cô con dâu nuôi của nhà họ Giang ấy?”

 

“Nghe nói cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc từ lúc một tuổi, bị bán cho một gia đình nuôi đến bảy tám tuổi, sau đó lại được đưa đến nhà họ Giang.”

 

“Cũng không thể nói nhà họ Giang cổ hủ, gia sản lớn như vậy, đương nhiên là dạy dỗ con dâu từ bé mới yên tâm chứ!”

 

“Nhưng nuôi hơn mười năm rồi, nhà họ Giang cũng nỡ để đi à? Giang Trình cũng nỡ à?”

 

“Hầy, cậu thiếu gia nhà họ Giang ấy đâu có thích cô ấy, cưỡng ép không bao giờ có kết quả tốt…”

 

Cô gái mặc váy xanh đậm cũng tò mò hỏi Giang Trình: “Giang thiếu, anh với Hạ Sâm— à không đúng, giờ nên gọi là cô Cố Sâm, giữa hai người thật sự có hôn ước từ nhỏ à?”

 

Giọng cô ấy cao bất ngờ, khiến những cuộc trò chuyện xung quanh đều lặng đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Giang Trình im lặng một lúc.

 

Tôi cũng ngẩng đầu khỏi chiếc bánh, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

 

Ánh mắt giao nhau.

 

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh lại dời đi, nhanh đến mức khiến tôi tưởng là ảo giác.

 

“Tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì.”

 

Giang Trình mở miệng, giọng nói lạnh nhạt và xa cách.

 

“Cô Cố chỉ từng tạm trú ở nhà tôi một thời gian, tôi không quen cô ấy, cũng không hề có chuyện hôn ước gì cả.”

 

Nhẹ tênh như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/5.html.]

Như thể mười hai năm nương tựa nhau chỉ là một lần lướt qua không đáng nhắc đến.

 

Và khoảnh khắc đó.

 

Tôi chẳng có cảm giác gì cả.

 

Không phải cố ý phớt lờ, mà thật sự, không có gì cả.

 

Tim không đau thắt, mắt không cay xè, trong lòng thậm chí không có chút tủi nhục hay giận dữ nào trào lên.

 

Như một chiếc bình chứa đầy nước biển, nặng nề, tê liệt, cũng đã chẳng còn chỗ chứa cảm xúc mới.

 

“Ôi chao, nhà họ Giang đúng là một gia đình từ thiện.”

 

Cô gái kia cũng bật cười duyên dáng: “Là tôi thiển cận thôi, ai bảo tôi cứ nghe người ta nói cô bé kia từ nhỏ đã bám anh lắm…”

 

“Giang tiên sinh.”

 

Lúc này, Cố Viễn lạnh mặt ngắt lời hai người: “Có thể ra ngoài nói chuyện riêng một lát không?”

 

Giang Trình có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tất nhiên rồi, Cố tổng.”

 

Trước khi rời đi, ánh mắt Giang Trình lướt qua mặt tôi.

 

Khi hai người rời khỏi đại sảnh, bầu không khí lại dịu xuống, mọi người cũng quay về với các cuộc trò chuyện.

 

“Phù— cuối cùng cũng đi rồi.”

 

Quay lại, Tạ Trọng Cẩm không biết từ khi nào đã đứng cạnh tôi: “Tên đó dạo này càng lúc càng khó tính, cô nói đúng không?”

 

Tôi nhìn quanh, không chắc anh ta đang nói chuyện với mình.

 

“Anh Tạ.” Tôi đành lễ phép chào.

 

“Ôi, không chứ? Gọi xa cách vậy luôn à?”

 

Tạ Trọng Cẩm lập tức làm bộ như bị b.ắ.n trúng tim, ôm n.g.ự.c khoa trương: “Hồi nhỏ ít ra chúng ta cũng từng chơi trốn tìm vài lần mà? Dù em toàn trốn rồi không chịu ra… nhưng cũng coi như bạn bè chứ? Gọi anh là Trọng Cẩm là được rồi.”

 

Anh ta cười cợt như thường, nhưng mấy từ cuối cùng lại nhẹ giọng đi hẳn: “Tiểu Sâm, anh có thể nói chuyện riêng với em không?”

 

Tôi do dự một lúc, rồi gật đầu.

 

Tạ Trọng Cẩm liền dắt tôi ra ban công.

 

Cái lạnh từ điều hòa bị chắn lại phía sau, cánh tay trần của tôi cuối cùng cũng được hơi ấm bao phủ.

 

Tiếng nhạc và trò chuyện từ trong nhà như bị lớp màng ngăn lại, trở nên mơ hồ và xa xôi.

 

“Thật ra, anh có chuyện muốn nói với em.”

 

Tạ Trọng Cẩm đi thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến Giang Trình.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận