HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi sững người: "Gì cơ?"

 

Thấy tôi hoàn toàn không ở trong trạng thái, Giang Trình rõ ràng nghẹn lại, ánh mắt lập tức tối sầm: "Hạ Sâm, em thật sự gấp gáp đến mức muốn lao vào lòng một người đàn ông chỉ vì vài lời ngon ngọt sao?"

 

…Lại như vậy nữa.

 

Những lời làm tổn thương người khác, anh ta chưa bao giờ hết miệng.

 

Có một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn hỏi anh.

 

Giang Trình, rốt cuộc anh ghét tôi đến mức nào?

 

Ghét đến nỗi dù biết tôi vô tội, vẫn dùng cách tàn nhẫn này để hành hạ tôi sao?

 

Nhưng cuối cùng tôi chẳng hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, như thể lần đầu tiên nhìn rõ con người ấy.

 

Cậu thiếu niên từng tưởng tôi dựa vào vai ngủ thiếp đi, liền đỏ tai khẽ nói thích tôi.

 

Đã c.h.ế.t vào mùa hè nào rồi?

 

"Nếu không thì sao?" Tiêu Trọng Cẩm cười lạnh bên cạnh, "Anh tưởng chỉ có mình anh mới có quyền có tình cảm? Vị hôn thê nuôi từ nhỏ của anh thì nhất định phải mãi mãi trung thành với anh sao?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Đ*m anh câm miệng!"

 

Lúc này, tôi đứng giữa hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm, chỉ cảm thấy một sự xa lạ kỳ lạ.

 

Họ đang tranh giành điều gì? Tranh giành ai?

 

Con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Giang? Đại tiểu thư nhà họ Cố?

 

Đều không phải tôi.

 

"Hạ… không, Cố Sâm."

 

Giang Trình hít sâu một hơi, như đang cố nén cơn giận để không lập tức đ.ấ.m vào mặt Tiêu Trọng Cẩm, "Theo tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng với em."

 

Không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh, mệnh lệnh quen thuộc.

 

Như thể anh luôn mặc định rằng mình có quyền kiểm soát tất cả mọi thứ của tôi.

 

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày mình, bỗng cảm thấy chán nản.

 

Tôi lại ngẩng đầu lên, giọng bình thản không gợn sóng: "…Tôi không đi."

 

"Gì cơ?"

 

"Tôi không đi, giữa tôi và anh không còn gì để nói cả."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/7.html.]

"Không còn gì để nói?" Giọng Giang Trình cao lên, "Chuyện bảy năm trước, em chẳng lẽ không muốn biết sự thật sao?"

 

"Không muốn." Tôi dứt khoát nói.

 

Giang Trình như nghẹn lại, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành vẻ thất bại không lời nào diễn tả.

 

Anh quay sang trừng Tạ Trọng Cẩm: "Anh nói với cô ấy rồi à?"

 

Tạ Trọng Cẩm thở hổn hển: "Chưa, nhưng sắp rồi."

 

"Anh có tư cách gì mà—"

 

"Tôi chỉ không muốn cô ấy đau lòng thêm nữa!" Tạ Trọng Cẩm gào lên, "Cô ấy chỉ là một cô gái! Ở nhà họ Giang không nơi nương tựa, chịu đủ ấm ức rồi, bây giờ cô ấy cuối cùng cũng trở về nhà mình, anh còn muốn cô ấy quay lại bên anh để bị tổn thương thêm sao?!"

 

Nắm tay Giang Trình siết chặt rồi buông ra, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

 

Cuối cùng anh quay sang tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ đau đớn: "Em… cũng nghĩ vậy sao?"

 

Một sai lầm hóa thành quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, cuốn theo lòng tự tôn và thể diện, đè c.h.ế.t người trong lòng mình.

 

"Đúng vậy." Tôi gật đầu, "Anh Giang, anh không cần lo, tôi sẽ không dây dưa không dứt, càng không quay về nhà họ Giang. Giống như anh vừa nói, từ nay giữa tôi và anh, không còn liên quan gì nữa."

 

Tĩnh lặng.

 

Tĩnh lặng như chết.

 

Tôi quay người định rời đi, nhưng lại nghe thấy Giang Trình nói gì đó.

 

"Em nghĩ…"

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Nhưng giọng Giang Trình trầm thấp đến gần như không nghe thấy, từng chữ lại rõ ràng: "Em nghĩ, anh sẽ dễ dàng để em đi như vậy sao?"

 

Một luồng lạnh lẽo không tên bò dọc sống lưng tôi.

 

"Giang Trình." Giọng Tạ Trọng Cẩm cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, "Anh đủ rồi đấy!"

 

Tiêu Trọng Cẩm bước lên chắn giữa tôi và Giang Trình: "Tiểu Sâm không còn là người của nhà họ Giang nữa, cô ấy có quyền lựa chọn cuộc sống của mình."

 

"Cút!" Giang Trình khàn giọng quát, "Chuyện này là giữa tôi và cô ấy, anh là cái thá gì?"

 

"Nếu anh vẫn là Giang Trình mà tôi từng quen biết, thì anh nên hiểu mình đã sai đến mức nào." Tạ Trọng Cẩm không nhúc nhích, "Anh đã bao lâu rồi không đối diện với lòng mình? Suốt bảy năm, chỉ vì một hiểu lầm, anh gói ghém toàn bộ tình cảm dành cho cô ấy trong thù hận và lạnh nhạt, anh tưởng làm vậy là bảo vệ bản thân? Bảo vệ tự tôn?"

 

Biểu cảm Giang Trình cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn: "Anh đang nói bậy gì vậy?"

 

Tạ Trọng Cẩm hít sâu một hơi: "Vậy Tết năm ngoái, người uống say khóc như đứa trẻ ở nhà tôi, nói 'Tôi làm hỏng tất cả rồi', 'Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa' là ai? Anh sớm đã biết cô ấy vô tội, nhưng không dám điều tra, vì anh không dám đối mặt!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận