HÔN THÊ CỦA ANH, TIỂU THƯ CỦA TÔI

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Giang Trình trắng bệch, anh đứng cứng tại chỗ, như bị người ta lột trần trước mặt mọi người.

 

Còn tôi nghe hết tất cả, trong lòng lại chỉ có sự bình thản, nhấc chân định rời khỏi ban công.

 

Nhưng đúng lúc đó, Giang Trình bất ngờ bước lên, túm lấy cổ tay tôi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Giang Trình anh làm gì vậy?!" Tạ Trọng Cẩm quát lên.

 

"Năm phút." Giọng Giang Trình rất nhẹ, mang theo sự yếu đuối tôi chưa từng nghe thấy, "Tôi chỉ cần năm phút, Cố Sâm… em thật sự không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?"

 

Ngón tay anh lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, siết chặt cổ tay tôi như sợ tôi biến mất.

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.

 

Bất chợt nhớ đến từ rất lâu về trước, khi còn nhỏ, tôi từng viết trong nhật ký:

 

【Hôm nay ở trường có người bắt nạt tôi, vẫn là Giang Trình đứng ra bảo vệ tôi…

 

Tôi bỗng nghĩ, sau này khi lớn lên, nghe lời người lớn gả cho Giang Trình cũng không tệ.

 

Nghĩ mà xem, sau khi kết hôn, bình minh chúng tôi nhìn thấy sẽ đẹp như nhau, đèn đêm rực rỡ cũng sẽ lấp lánh như nhau.

 

Khi mưa, những giọt nước sẽ rơi theo cùng một quỹ đạo qua tầm nhìn của chúng tôi, khi gió nổi lên, chúng tôi sẽ nghe cùng một tiếng gió.

 

Tôi sẽ lấy anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, là người bạn tốt nhất, cũng là người yêu tốt nhất.

 

Tựa vào nhau, cho đến khi già đi.】

 

Thật là một sự lãng phí thời gian và tình cảm.

 

Tôi bất ngờ bật cười.

 

"Giang Trình, tôi từng muốn biết, thật sự, rất muốn rất muốn biết."

 

"Tôi đã ở nhà họ Giang nghĩ suốt bảy năm, hết lần này đến lần khác cầu xin anh cho tôi biết, nhưng chưa từng nhận được lời giải thích, hay một câu xin lỗi. Bây giờ tôi đã về nhà, biết hay không… cũng không quan trọng nữa rồi."

 

Biểu cảm của Giang Trình đông cứng lại.

 

Tôi hất tay anh ra, sải bước rời đi.

 

Trở lại đại sảnh, ánh đèn ấm áp và tiếng người ồn ào lập tức bao trùm lấy tôi.

 

Tạ Trọng Cẩm cũng đuổi theo: "Tiểu Sâm, em không sao chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/8.html.]

Tôi gật đầu, không muốn nói chuyện.

 

Tạ Trọng Cẩm nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: "Tuy trong lòng tôi rất hy vọng em hận Giang Trình, hận đến c.h.ế.t đi được, như vậy tôi mới có cơ hội, nhưng với tư cách là bạn thuở nhỏ của anh ta… tôi cũng hy vọng em biết, lão Trình thật ra không phải người xấu, anh ấy chỉ là quá kiêu ngạo, không biết cách bày tỏ tình cảm của mình."

 

Tôi lại gật đầu.

 

"Và nữa." Tạ Trọng Cẩm xoa mũi, vành tai hơi đỏ lên: "Lời tỏ tình vừa rồi của tôi là nghiêm túc đấy, Tiểu Sâm, tôi muốn theo đuổi em, không phải vì thương hại, càng không phải để bù đắp, mà chỉ vì… tôi thật sự đã thích em rất lâu rồi."

 

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác biệt với Giang Trình.

 

Công bằng mà nói, Tạ Trọng Cẩm đẹp trai, tính cách cởi mở, rất nhiều cô gái sẽ rung động vì anh.

 

"Tôi hiện giờ chưa thể cho anh câu trả lời." Cuối cùng tôi nói, "Tôi cần thời gian."

 

"Tất nhiên, tất nhiên rồi!"

 

Tạ Trọng Cẩm vui mừng khôn xiết, ánh mắt dịu dàng hẳn: "Tôi sẽ đợi em, Tiểu Sâm, dù bao lâu đi nữa."

 

Lúc này, Cố Viễn từ trong đám đông hối hả bước tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

 

"Sâm Sâm, em đi đâu vậy? Anh tìm em nãy giờ."

 

Cố Viễn bước nhanh tới bên tôi, xác nhận tôi không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đối diện với "anh trai" này, tôi gượng cười: "Trong nhà lạnh quá, em và anh Tạ ra ban công trò chuyện một chút."

 

Ánh mắt Cố Viễn dừng trên người Tạ Trọng Cẩm một giây, rồi lại chuyển về tôi: "Còn Giang Trình? Cậu ta có tìm em không?"

 

Tôi cúi đầu im lặng.

 

Cố Viễn lập tức hiểu ra, sắc mặt nghiêm lại: "Vừa nãy anh có nói chuyện với cậu ta, về chuyện em gái cậu ta là Giang Thiên Thiên."

 

"Lão Trình thật sự nói cho anh biết rồi?" Tạ Trọng Cẩm ngạc nhiên.

 

"Ừ." Cố Viễn cau mày, "Cậu ta… rất thành thật, nói rằng mình rất áy náy, rất hối hận."

 

Tôi không biết nên nói gì.

 

Vậy là bây giờ mọi người đều đã nhận được lời xin lỗi, trừ tôi.

 

"Tiểu Sâm." Cố Viễn nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ấm áp và vững vàng, "Anh biết giờ em rất khó chịu, nhưng đôi khi nếu không buông bỏ thì chỉ càng đau khổ hơn, nếu cậu ta thật sự biết hối cải…"

 

"Anh." Tôi cắt lời anh: "Em mệt rồi, hôm nay cũng là sinh nhật anh, chúng ta nên vui vẻ một chút."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận