Cố Viễn nhìn tôi một lúc, cuối cùng gật đầu, đỡ vai tôi bước về phía phòng nghỉ.
Còn tôi, trong khoảnh khắc quay người cuối cùng, nhìn thấy Giang Trình bước vào từ phía ban công.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung.
Một giây.
Hai giây.
Rồi tôi dời ánh mắt đi, bước nhanh về phía cầu thang.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của Giang Trình, như một sợi dây vô hình, buộc chặt lấy sau lưng tôi.
Một tháng sau.
Tin tức tiểu thư nhà họ Cố sắp đính hôn lan truyền ra ngoài.
Ngày biết tin, Giang Trình lập tức lái xe đến nhà họ Tạ, ngay khoảnh khắc Tạ Trọng Cẩm mở cửa.
Một cú đ.ấ.m nện thẳng vào sống mũi anh ta, hai người như dã thú lao vào đánh nhau.
Nhưng người tôi đính hôn.
Cũng không phải Tạ Trọng Cẩm.
5
Tối qua tôi ngủ rất ngon.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sáng nay khi tự nhiên tỉnh dậy, một ý nghĩ rõ ràng bỗng hiện lên trong đầu tôi:
Tôi muốn vẽ tranh.
Ý nghĩ đó đến thật đột ngột nhưng cũng thật tự nhiên.
Tôi chưa từng học vẽ, nhưng Giang Thiên Thiên thì có.
Gia sư của cô ấy là học trò truyền nhân chính thống của một họa sĩ nổi tiếng người Pháp, dạy cô ấy tận tình từng chút một.
Còn tôi thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa, như một món đồ trang trí vô tri trong phòng vẽ.
Đã từng có vài lần, Giang Thiên Thiên mè nheo không muốn học, đòi đi chơi, gia sư liền chỉ tôi vẽ hai bức tranh.
Khi tôi vẽ xong, gia sư không ngớt lời khen tôi có thiên phú, nói màu sắc và bố cục của tôi rất có thần.
Ngay tại lúc đó, sắc mặt của Giang Thiên Thiên liền thay đổi, cô ta giận dữ bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Ngày hôm sau, hai bức tranh mà tôi giấu đi đã không cánh mà bay.
Khi tôi tìm lại được thì chúng đã bị xé thành từng mảnh, vứt trong thùng rác nhà bếp.
Lẫn trong lá rau và vỏ trái cây, bẩn thỉu không chịu nổi.
Còn Giang Thiên Thiên thì đứng cách đó không xa, không nói một lời, chỉ nhìn tôi với vẻ đắc ý.
Sau này, khi các bậc trưởng bối nhà họ Giang biết chuyện, họ cũng mắng tôi là không làm việc đàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-the-cua-anh-tieu-thu-cua-toi/9.html.]
Họ nói người vợ hiền tương lai của Giang Trình nên học cách làm vợ dạy con, quản lý việc nhà.
Chứ không phải mấy thứ viển vông như thế này.
Từ đó về sau, tôi chưa từng chạm vào cọ vẽ nữa.
Cho đến sáng nay, trong bữa sáng, tôi mới chần chừ nói ra suy nghĩ đó với dì và chú.
Không khí trong phòng ăn chợt yên lặng trong một khoảnh khắc.
Ngay sau đó, đôi mắt của dì sáng lên, ánh lên một niềm vui gần như dè dặt: “Vẽ tranh à? Tốt quá! Tiểu Sâm muốn vẽ tranh, tất nhiên là tốt rồi!”
Chú cũng lập tức buông đũa, đến cả bữa sáng cũng không ăn nữa: “Trong nhà vừa hay có một phòng đọc sách để trống, ánh sáng tốt nhất, chú lập tức cho người dọn dẹp, rồi để anh con mua cho con bộ dụng cụ vẽ tốt nhất!”
Tôi sững sờ.
Phản ứng của họ thật tự nhiên, thật vui vẻ.
Như thể tôi chỉ đưa ra một yêu cầu rất bình thường, chứ không phải là một điều xa xỉ cần bị cấm đoán nghiêm khắc.
Sự cho phép dễ dàng này khiến tôi bỗng cảm thấy bối rối.
Tôi ngây người, tưởng rằng mình không biểu cảm gì.
Nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống.
Sau đó, tôi bật khóc thành tiếng.
Làm hai người lớn sợ đến mức vội vàng đứng dậy khỏi bàn ăn.
Cố Viễn đang cạo râu trong phòng tắm cũng vội chạy đến, trong tay còn cầm d.a.o cạo, liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra.
Mà tôi nhìn vào chiếc cằm đầy bọt giống như ông già Noel cosplay của Cố Viễn, bỗng bật cười trong nước mắt.
Vừa khóc vừa cười, như một kẻ ngốc.
Và lần đầu tiên cảm nhận được ngoài nỗi sợ... còn có sự ấm áp.
Khi tôi mở cửa phòng đọc sách vào buổi chiều, trước mắt là bảng màu, tuýp màu, giá vẽ được sắp xếp ngăn nắp.
Ánh nắng chiếu qua giếng trời rọi lên giá vẽ, tất cả đẹp đến mức như trong mơ.
Tôi cầm cọ lên, nhưng lại không biết nên vẽ gì.
Đang ngơ ngác thì dưới lầu vang lên tiếng cãi vã.
Ngay sau đó là tiếng bước chân gấp gáp và nặng nề chạy lên tầng hai.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng đọc sách bị đạp mở thô bạo, phát ra tiếng động lớn.
Giang Trình xông vào.
Và anh ta trông thật tồi tệ.
Bộ vest đắt tiền nhăn nhúm, cà vạt lỏng lẻo vắt trên cổ, tóc rối bù, quầng mắt thâm đen nặng nề.