Dưới Ánh Trăng Của Em
Đêm hội ánh trăng và những lưỡi dao giấu trong nụ cười
Đêm hội ánh trăng của Hứa phủ năm nay diễn ra sớm hơn mọi năm, sảnh chính được trang trí bằng hàng nghìn ngọn đèn lồng màu bạc, ánh sáng lung linh phản chiếu xuống hồ nước trong veo. Tiếng nhạc du dương vang lên, từng nốt nhạc như trêu đùa trái tim, làm cho tâm trạng của mọi người thêm phần rối bời.
Tôi – Hứa Nhiễm – bước vào hội trường, bên cạnh là Bạch Ly, bạn thân đồng hành từ khi chúng tôi xuyên vào thế giới này. Lúc này, mọi ánh mắt dường như đổ dồn vào tôi, nhưng tôi chỉ tập trung vào một người: Kỷ Thần.
Anh đứng bên hồ, ánh mắt tìm tôi, nhưng không dám tiến gần – và ngay cả khi tôi tiến lại gần, anh cũng chưa nói một lời. Tôi biết, lần này không phải là thời gian để ngây thơ, mà là cuộc chiến tinh tế của cảm xúc và quyền lực.
Tô Điểm xuất hiện, như một nữ thần trong chiếc váy ánh bạc, nụ cười hoàn hảo nhưng ánh mắt sắc bén. Cô ấy không cần nói nhiều, chỉ đứng đó, khiến cả không gian như đông cứng. Tôi cảm nhận được sự cảnh giác trong từng bước chân cô ấy, và hiểu rằng cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ để kiểm soát tình hình.
Kỷ Thần bất ngờ tiến lại gần tôi, giọng trầm:
“Hôm nay, em thật sự nổi bật, Nhiễm Nhiễm.”
“Cảm ơn anh,” tôi đáp, ánh mắt không rời anh.
Tô Điểm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lấp lánh vẻ thách thức:
“Đêm nay sẽ rất thú vị, phải không, các cậu?”
Không ai trả lời, nhưng bầu không khí trở nên ngột ngạt. Tôi biết, lần này trò chơi sẽ không chỉ là tình cảm, mà là cuộc đấu trí sống còn về danh dự và quyền lực.
Bất chợt, Tô Điểm tiến đến gần hồ, nhấc tay chỉ vào mặt nước phản chiếu ánh trăng:
“Em có biết, ánh trăng đôi khi phản bội, giấu đi những điều thật sự?”
Kỷ Thần nhíu mày, nhưng không nói gì. Tôi bước tới, giọng bình thản:
“Nếu ánh trăng phản bội, chúng ta có thể tự soi sáng con đường riêng.”
Tô Điểm cười khẩy, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ bất ngờ. Đây là lần đầu tiên tôi dám đứng ngang hàng với cô ấy, không chỉ là một diễn viên phụ trong câu chuyện của cô ta.
Kỷ Thần tiến gần tôi hơn, giọng trầm nhưng ấm:
“Nhiễm Nhiễm, em… em có biết anh đã để ý em từ lâu không?”
Tim tôi rung lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Anh để ý, nhưng không phải vì ánh trăng hay bất cứ điều gì khác. Chỉ vì… chính anh muốn thế.”
Tô Điểm đứng phía sau, nụ cười lạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc như dao:
“Đúng là không ai có thể đoán trước được, phải không, Kỷ Thần?”
Không gian như đóng băng. Từng lời nói, từng ánh mắt đều là mũi dao giấu trong nụ cười, làm tim tôi thắt lại.
Kỷ Thần nắm lấy tay tôi, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn:
“Hứa Nhiễm, em sẽ không bao giờ phải sợ tôi hay bất cứ ai nữa. Em… là của tôi.”
Tim tôi như nổ tung, nhưng trong lòng vẫn đầy cảnh giác. Tôi biết, Tô Điểm không chỉ là một cô gái hoàn hảo, mà còn là kẻ tinh vi, sẵn sàng tạo ra sóng gió bất ngờ.
Bạch Ly đứng bên, nhắn tin:
“Cẩn thận, cô ấy đang tìm cơ hội tạo tình huống bất lợi cho em.”
Nhưng tôi mỉm cười, lần đầu tiên cảm giác an toàn đến từ bàn tay Kỷ Thần đang nắm tay tôi, và ánh mắt anh đang nhìn tôi với tất cả sự chân thành.
Đột nhiên, Tô Điểm nắm tay Kỷ Thần, giọng lạnh:
“Anh thực sự nghĩ có thể chọn một bên sao? Em không phải là người duy nhất trong trò chơi này đâu, Kỷ Thần.”
Kỷ Thần nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn tôi. Tôi biết, đây là cuộc kiểm tra cuối cùng, nơi mà tất cả mưu mô và cảm xúc sẽ bùng nổ.
Tôi thở sâu, bước tới trước Tô Điểm, ánh mắt không hề run:
“Cô có thể giỏi trong trò chơi tâm lý, nhưng trái tim anh… không ai có thể thao túng.”
Tô Điểm lặng người trong vài giây, rồi nở một nụ cười nửa thật nửa giả. Không gian im lặng đến mức từng nhịp tim vang rõ, như chờ đợi cú nổ của mọi bí mật.
Kỷ Thần siết tay tôi, giọng trầm ấm:
“Hứa Nhiễm, bất cứ sóng gió nào cũng sẽ không làm anh rời xa em. Em là của anh, và anh sẽ bảo vệ em đến cùng.”
Tôi mỉm cười, trái tim rộn ràng, lần đầu tiên cảm nhận sự vững chắc giữa những cơn sóng gió. Tô Điểm đứng bên, nụ cười phảng phất vẻ khó chịu nhưng cũng mang một chút kính nể.
Ánh trăng trên hồ phản chiếu cả ba chúng tôi, nhưng lần này, tôi không còn sợ nó lừa dối. Trái tim tôi, Kỷ Thần và cả những bí mật đều được phơi bày, như một bức tranh sống động của tình yêu, quyền lực và mưu mô.
Đêm đã muộn, Hứa phủ chìm trong ánh trăng bạc lấp lánh, phản chiếu từng góc sân như một tấm gương khổng lồ. Tiếng nhạc từ đêm hội còn vọng lại, nhịp điệu du dương nhưng trộn lẫn một cảm giác rùng rợn. Tôi – Hứa Nhiễm – đứng bên hồ, tay nắm chặt chiếc ly trà nóng, mắt dõi theo từng bước chân của Kỷ Thần.
Anh tiến đến, ánh mắt trầm nhưng nồng nàn:
“Nhiễm Nhiễm, em ổn chứ?”
“Ổn,” tôi đáp, nhưng trong lòng biết rằng mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa. Tô Điểm đang ở đâu đó, và Bạch Ly – bạn thân của tôi – cũng đang lặng lẽ theo dõi từng tình huống.
Bỗng nhiên, Tô Điểm xuất hiện, chiếc váy ánh bạc lấp lánh trong ánh trăng, nụ cười hoàn hảo nhưng ánh mắt sắc như dao. Cô bước tới gần Kỷ Thần, giọng trầm mà đầy thách thức:
“Anh thực sự nghĩ chỉ cần một lời nói là có thể giữ trái tim anh ta sao, Hứa Nhiễm?”
Kỷ Thần nhíu mày, nhưng vẫn nắm tay tôi:
“Em đừng lo, không ai có thể chia cắt chúng tôi.”
Tô Điểm cười khẩy, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò:
“Ồ, thực sự sao? Để xem thử.”
Không gian như đóng băng. Tôi biết, đây không còn là một trò chơi tâm lý bình thường nữa. Tô Điểm đang giăng lưới, từng bước, từng chi tiết để thử thách chúng tôi.
Kỷ Thần kéo tôi ra xa một chút, giọng trầm ấm:
“Nhiễm Nhiễm, em yên tâm, anh sẽ không để cô ấy làm em tổn thương.”
Tôi mỉm cười, tim rộn ràng:
“Anh cứ làm theo trái tim anh, em sẽ đứng bên anh.”
Tô Điểm quan sát chúng tôi, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ vẻ bất ngờ: lần đầu tiên, cô ấy thấy tôi dám đối diện trực diện, không còn sợ hãi.
“Hừm… không ngờ em cũng có gan như vậy,” cô ấy nói, rồi quay lưng, như đang vờ bỏ đi nhưng thực chất vẫn theo dõi từng cử chỉ của chúng tôi.
Bạch Ly nhắn tin cho tôi:
“Nhiễm Nhiễm, cô ấy đang tìm cơ hội. Cẩn thận từng bước đi.”
Nhưng tôi chỉ mỉm cười: lần này, tôi đã không còn là người bị động.
Trong lúc căng thẳng đó, Bạch Ly xuất hiện, đôi mắt rực sáng:
“Nhiễm Nhiễm, tối nay không chỉ là trận đấu với Tô Điểm đâu, mà còn là lúc chúng ta… hé lộ một bí mật quan trọng.”
Tôi nhíu mày, nhưng trước khi kịp hỏi, Bạch Ly đưa tôi đến một góc sân, nơi ánh trăng chiếu xuống một tấm gương cổ.
“Đây là…?” tôi hỏi.
“Nó sẽ giúp chúng ta biết được cô ấy thực sự là ai,” Bạch Ly đáp, giọng khẩn trương nhưng chắc chắn.
Tôi nhìn vào tấm gương, và hình ảnh phản chiếu không chỉ là Tô Điểm, mà còn là một Bạch Liên Hoa hoàn toàn khác – người mà mọi người tưởng là bạch thuần, nhưng thực chất ẩn chứa mưu mô và quyền lực vượt xa tưởng tượng.
Tô Điểm nhận ra chúng tôi đã phát hiện bí mật, cô ấy cười lạnh:
“Các em nghĩ có thể lật tẩy ta sao? Đêm nay sẽ là lúc các em thấy rằng… ánh trăng không phải lúc nào cũng soi sáng sự thật.”
Kỷ Thần bước tới trước tôi, nắm tay tôi thật chặt:
“Dù cô ấy có là ai, Nhiễm Nhiễm, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi cảm nhận sức mạnh từ anh, một sức mạnh đủ để đối diện với mọi thử thách, mọi mưu mô. Lần đầu tiên, trái tim tôi không còn run sợ.
Ánh trăng chiếu xuống hồ, phản chiếu ba chúng tôi. Tô Điểm tiến gần, Bạch Ly đứng bên, tôi và Kỷ Thần đứng trước sóng gió.
“Nếu các em muốn chiến thắng, hãy chứng minh bằng trái tim, không phải bằng lý trí,” Tô Điểm nói, như một lời thách thức cuối cùng.
Kỷ Thần nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Em có sẵn sàng cùng anh không?”
Tôi nắm tay anh, giọng trầm nhưng chắc chắn:
“Luôn luôn.”
Đêm hội ánh trăng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nhịp tim, tiếng thở, và ánh mắt trao nhau – trận chiến cảm xúc cuối cùng đã bắt đầu.
Kỷ Thần kéo tôi vào vòng tay, giọng trầm ấm:
“Hứa Nhiễm, em là của anh, và không ai có thể lấy đi.”
Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận sự vững chắc:
“Anh cũng là của em, Kỷ Thần.”
Bạch Ly đứng bên, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Cuối cùng, trò chơi mới thật sự bắt đầu. Ai sẽ chiến thắng? Chỉ có thời gian mới trả lời được.”
Tô Điểm đứng xa, nụ cười phảng phất vẻ khó chịu nhưng ánh mắt lóe lên một tia kính nể. Ánh trăng vẫn lấp lánh, phản chiếu mọi bí mật, mọi mưu mô và cả những trái tim đang yêu.