Dưới Ánh Trăng Của Em

Ánh trăng và mặt nạ

Sáng sớm, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu lên bàn học của tôi, Hứa Nhiễm. Trong lòng tôi vừa hứng khởi vừa lo lắng; buổi học hôm nay không còn là chuyện lý thuyết nữa, mà là cơ hội để Kỷ Thần nhìn tôi bằng con mắt khác, để tôi chứng minh rằng mình không phải “em chồng bé nhỏ” trong nguyên tác mà là người có thể khiến anh quan tâm thực sự. Tôi hít một hơi thật sâu, xếp sách vở gọn gàng, chuẩn bị bước vào lớp với tinh thần sẵn sàng. Bạch Ly nhắn tin: “Sáng nay có chuyện lớn! Tô Điểm xuất hiện sớm hơn dự kiến. Chuẩn bị tinh thần nhé.” Tôi mỉm cười khẽ. “Được thôi, càng căng thẳng càng thú vị.”

Khi bước vào lớp, Kỷ Thần đã ngồi sẵn gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, khiến đường nét vốn lạnh lùng càng thêm sắc sảo. Tô Điểm cũng ở đó, nụ cười hoàn hảo, ánh mắt lấp lánh một chút tinh quái khó che giấu. Tôi đặt sách xuống chỗ trống đối diện Kỷ Thần, lòng tự nhủ: đây là trận đấu tinh thần, nơi mọi cử chỉ, ánh mắt đều có thể là vũ khí.

Bài tập nhóm hôm nay khá phức tạp. Tôi khéo léo chọn thời điểm, không chen ngang nhưng đủ để đặt câu hỏi khiến Kỷ Thần phải chú ý. “Anh Kỷ Thần, nếu phân tích theo góc độ X, liệu kết quả có khác không?” Tôi hỏi giọng bình tĩnh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt trầm tư: “Ý kiến này… khá thú vị.” Tô Điểm nhướn mày, nụ cười vẫn hoàn hảo nhưng ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác, xen vào: “Nhưng xét theo yếu tố Y thì sẽ hợp lý hơn.” Tôi mỉm cười khẽ: “Đúng, nhưng nếu kết hợp cả hai yếu tố, ta sẽ thấy bức tranh đầy đủ hơn.” Ánh mắt Kỷ Thần thoáng chút ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự chú ý trọn vẹn của anh, anh đang cân nhắc cả hai phía, không bị trăng sáng che mắt.

Trong khi tôi đấu trí với Tô Điểm, Bạch Ly và Hứa Vỹ ở hành lang theo dõi qua tin nhắn. “Nhiễm Nhiễm tiến bộ rồi, nhưng Tô Điểm không dễ bị qua mặt đâu.” Bạch Ly lo lắng. “Chúng ta phải tìm thời cơ, chỉ một sơ hở thôi là cô ấy sẽ chiếm trọn Kỷ Thần.” Không khí căng thẳng, mọi chiêu trò, ánh mắt, lời nói đều là vũ khí trong cuộc chiến tâm lý này.

Sau giờ học, tôi và Kỷ Thần rời thư viện. Không gian yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua tóc tôi mang hương hoa sớm mai. Anh quay sang, giọng trầm: “Em dường như… khác hôm qua.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Thật sao?” Anh im lặng, rồi tiếp: “Tô Điểm… không phải như vẻ ngoài. Anh cảm giác được điều gì đó, nhưng chưa thể xác định.” Tim tôi nhảy lên, đây là cơ hội. “Anh thấy đúng rồi đấy. Cô ấy dùng mặt nạ, nhưng không thể che giấu hoàn toàn. Nếu anh quan sát kỹ, anh sẽ thấy sự thật.” Kỷ Thần nhìn tôi, ánh mắt đầy thăm dò nhưng có phần mềm mại hơn, sự tin tưởng nhỏ nhoi nhưng quý giá bắt đầu nhen nhóm.

Buổi tối, Hứa phủ yên tĩnh. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm trăng sáng. Ánh sáng bạc trên mặt hồ, lung linh nhưng trong lòng tôi biết ánh trăng ấy không thuần khiết. Bạch Ly ngồi bên cạnh, nhấp trà: “Anh ấy thật sự quan tâm em rồi, Nhiễm Nhiễm.” “Ừ, nhưng Tô Điểm không dễ bỏ qua. Cô ấy sẽ không chịu thua đâu.” Tôi thở dài, nhưng lòng quyết tâm: không ai có thể làm lu mờ ánh sáng của mình, kể cả trăng sáng hay Tô Điểm. “Chúng ta chỉ mới bắt đầu. Sóng gió sẽ còn nhiều, nhưng em sẽ không thua.”

Tôi lấy nhật ký ra, vẽ sơ đồ chiến lược: giai đoạn 1 – tăng cường tương tác học thuật với Kỷ Thần; giai đoạn 2 – tạo khoảnh khắc tinh tế để anh bắt đầu để ý; giai đoạn 3 – quan sát và khai thác điểm yếu Tô Điểm, nhưng không để cô ấy phát hiện. Chỉ nghĩ đến kế hoạch thôi cũng khiến tim tôi đập mạnh. Trận đấu tình cảm này sẽ không dễ, nhưng tôi sẵn sàng.

Đêm đến, tôi ghi vào nhật ký: “Kỷ Thần bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Ánh trăng không còn là nguồn sáng duy nhất. Hứa Vỹ, Bạch Ly, hãy chuẩn bị. Trận chiến chỉ mới bắt đầu. Tôi sẽ không thua, và sẽ giữ ánh sáng cho chính mình.” Ánh trăng ngoài cửa sổ lấp lánh nhưng lừa dối; trong lòng tôi, một quyết tâm âm thầm nhưng mãnh liệt nhen nhóm: không ai có thể thao túng trái tim tôi, kể cả trăng sáng hay những mặt nạ hoàn hảo.

Trong vài ngày tiếp theo, tôi để ý từng cử chỉ của Kỷ Thần: khi anh đọc sách, khi anh mỉm cười với tôi, khi ánh mắt anh vô tình chạm vào bàn tay tôi. Tôi nhận ra rằng, không chỉ là trò chơi trí tuệ nữa, mà là cuộc chiến trái tim, nơi cảm xúc bắt đầu len lỏi từng chút một. Tô Điểm vẫn xuất hiện đều đặn, nụ cười hoàn hảo, nhưng ánh mắt cô ấy đôi lúc lộ ra sự khó chịu khi thấy tôi và Kỷ Thần gần nhau.

Một buổi chiều, sau giờ học, tôi và Kỷ Thần cùng đi dọc sân trường, gió nhẹ thổi, lá rơi xào xạc. Anh bỗng hỏi: “Em có sợ không, Nhiễm Nhiễm? Sợ rằng mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát?” Tôi khẽ cười: “Không. Sóng gió càng lớn, tôi càng muốn chứng minh rằng mình có thể đứng vững.” Anh im lặng, nhìn thẳng vào mắt tôi, và lần đầu tiên, tôi thấy một sự chân thành không che giấu.

Trong khi đó, Bạch Ly và Hứa Vỹ âm thầm quan sát mọi diễn biến, chuẩn bị phương án tiếp theo. “Chúng ta phải luôn ở bên cậu ấy, chỉ một bước sai là Tô Điểm sẽ lợi dụng,” Bạch Ly nói, ánh mắt nghiêm trọng. Hứa Vỹ gật đầu: “Không được phép thua. Nhiễm Nhiễm phải giữ vững phong độ và cảm xúc của mình.”

Đêm về, Hứa phủ chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió và ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp trà nóng, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước và tự nhủ: “Ánh trăng có thể lừa dối, nhưng trái tim mình sẽ không bị che mờ. Kỷ Thần sẽ thấy sự thật, và tôi sẽ không để bất cứ ai cản trở.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận