Dưới Ánh Trăng Của Em

Trận đấu định mệnh và ánh trăng lừa dối

Đêm Hứa phủ vẫn trầm mặc, nhưng lần này không gian như sôi sục, trái ngược hoàn toàn với vẻ tĩnh lặng trước đó. Ánh trăng bạc rọi xuống mặt hồ, phản chiếu những gợn sóng nhỏ theo từng cử động, từng hơi thở của những con người đang đứng đối mặt với định mệnh của chính mình. Tôi – Hứa Nhiễm – đứng bên hồ, tim đập rộn ràng, cảm giác như từng khoảnh khắc đều có thể thay đổi cả cuộc đời.

Kỷ Thần đứng cạnh, ánh mắt kiên định nhưng có một tia lo lắng lấp lánh. Anh nắm tay tôi thật chặt, như để truyền hết quyết tâm của mình: dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ không rời tôi nửa bước. Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận sự vững chắc và ấm áp, nhưng đồng thời biết rằng phía trước là một trận chiến khó khăn hơn bất cứ gì tôi từng trải qua.

Bạch Ly đứng một chút xa, ánh mắt sắc như dao, quan sát từng hành động của Tô Điểm. “Đêm nay sẽ quyết định tất cả, Nhiễm,” cô nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Hãy tỉnh táo và khôn ngoan. Chúng ta không chỉ chiến đấu bằng tình cảm mà còn bằng trí tuệ.”

Tô Điểm xuất hiện từ bóng tối, chiếc váy bạc óng ánh dưới ánh trăng, uyển chuyển nhưng đầy quyền lực. Ánh mắt cô sắc lạnh, nhìn thẳng vào tôi như muốn xé toang mọi lớp phòng ngự trong tim tôi.

“Hứa Nhiễm, Kỷ Thần… các em thực sự nghĩ mình có thể chiến thắng tôi sao?” giọng cô trầm, vừa uy quyền vừa đầy thách thức.

Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Tô Điểm, tôi không sợ cô. Và tôi sẽ chứng minh điều đó.”

Cô nhếch môi, nụ cười vừa duyên dáng vừa nguy hiểm, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Cuối cùng thì cô ấy cũng dám đứng thẳng.”

Bạch Ly bước tới, ánh mắt sắc bén:

“Tô Điểm, chúng tôi đã biết tất cả. Bạch Liên Hoa mà mọi người sùng bái… không hề trong sạch như vẻ ngoài.”

Tô Điểm trợn mắt, lần đầu tiên lộ rõ sự giật mình và giận dữ:

“Các em… đã biết sao?”

“Vâng. Và tối nay, tất cả sẽ phơi bày,” Bạch Ly đáp, giọng sắc lạnh.

Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp tim, từng bước chân trên sỏi. Mọi ánh trăng dường như chiếu thẳng vào mặt mỗi người, làm lộ ra từng cảm xúc và mưu mô sâu kín.

Kỷ Thần tiến tới gần tôi, giọng trầm ấm nhưng quyết liệt:

“Hứa Nhiễm, em là của anh. Không ai có thể tách chúng ta.”

Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận sự bảo vệ tuyệt đối, nhưng đồng thời nhận ra ánh mắt Tô Điểm không hề rời chúng tôi. Cô ấy là đối thủ không chỉ về tình cảm mà còn về mưu mô tinh vi, từng cử chỉ, ánh mắt đều là thử thách.

Bạch Ly bước tới, mỉm cười đầy ẩn ý:

“Hãy quan sát, Nhiễm. Ai mạnh mẽ, ai yếu đuối, tất cả sẽ lộ ra trong đêm nay.”

Hồ nước phản chiếu ánh trăng, gợn nhẹ, như đang chờ đợi mọi âm mưu bị bộc lộ. Tô Điểm nhích từng bước, ánh mắt sắc lạnh, giọng căng:

“Các em nghĩ mình khôn ngoan, nhưng ánh trăng sẽ tiết lộ sự thật khác.”

Kỷ Thần siết tay tôi, nhìn thẳng vào cô:

“Không ai có thể tách chúng tôi. Tình cảm của em là của tôi, không ai có thể thay đổi điều đó.”

Tôi cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh trăng chiếu thẳng vào trái tim mỗi người, phơi bày mọi bí mật, mọi cảm xúc, mọi mưu mô giấu kín.

Tô Điểm bước tới gần hồ, ánh mắt lóe lên sự tức giận pha lẫn kinh ngạc. Cô ấy nhận ra, dù có âm mưu tinh vi đến đâu, chúng tôi vẫn không rơi vào bẫy.

Bạch Ly bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:

“Nhiễm, Kỷ Thần, hãy tin tưởng vào bản thân. Tình yêu, trí tuệ và lòng dũng cảm sẽ quyết định tất cả.”

Tôi nắm chặt tay Kỷ Thần, hít sâu, cảm nhận từng hơi thở. Đây là khoảnh khắc quyết định: không chỉ là tình yêu, mà còn là thử thách của lòng dũng cảm, trí tuệ và sự tin tưởng.

Kỷ Thần khẽ cười, kéo tôi vào vòng tay:

“Em là của anh, không ai có thể thay đổi điều đó.”

Tôi tựa vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp, vững chắc. Ánh trăng như chứng kiến tình yêu của chúng tôi, phản chiếu từng khoảnh khắc gần gũi, ngọt ngào nhưng cũng đầy kịch tính.

Bạch Ly tiến tới, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, từng bước chân như đo lường mọi động tác của Tô Điểm. Không khí xung quanh căng như dây đàn, mỗi nhịp thở đều nặng trĩu.

“Tô Điểm, tối nay chúng ta sẽ kết thúc trò chơi của cô,” Bạch Ly nói, giọng vừa trầm vừa lạnh.

Tô Điểm nhếch môi, nụ cười nguy hiểm:

“Các em dám thách thức tôi? Đừng nghĩ rằng sự thật mà các em biết sẽ giúp được gì. Tôi còn nhiều bí mật hơn nữa.”

Hai ánh mắt chạm nhau, một bên sắc lạnh như dao, một bên bình tĩnh nhưng đầy uy lực. Đây không còn là cuộc chiến tình cảm đơn thuần, mà là trận chiến trí tuệ, ai nhích một bước sai sẽ mất hết quyền kiểm soát.

Trong khi Bạch Ly đấu trí với Tô Điểm, Kỷ Thần đứng cạnh tôi, tay nắm tay tôi thật chặt. Ánh mắt anh kiên định, vừa an ủi vừa cảnh báo:

“Nhiễm, đừng sợ. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em.”

Tôi cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh, từng nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh. Đêm nay, không chỉ là tình yêu, mà còn là sự bảo vệ tuyệt đối, khiến tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đơn độc.

Tô Điểm quay sang tôi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn khó chịu:

“Hứa Nhiễm… sao em dám đứng thẳng trước mặt tôi?”

Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhưng chắc:

“Bởi vì tôi không sợ cô. Tôi sẽ bảo vệ những người tôi yêu thương.”

Câu nói ấy làm Kỷ Thần cười, và ngay cả Bạch Ly cũng gật đầu tán thưởng.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu tất cả ánh mắt, tất cả cử chỉ, và cả những mưu mô giấu kín. Tô Điểm hít một hơi dài, ánh mắt lóe lên tia giận dữ:

“Các em nghĩ rằng ánh trăng sẽ phơi bày mọi bí mật? Không, có những điều tôi chưa muốn ai biết!”

Bạch Ly nhún vai, giọng lạnh:

“Thì tối nay, tất cả sẽ sáng tỏ.”

Bỗng nhiên, một dòng nước từ hồ bắn lên, phản chiếu ánh trăng như tạo ra một màn ảo ảnh. Tô Điểm giật mình, hóa ra cô cũng chưa chuẩn bị cho mọi thứ lộ diện.

“Không thể… sao em biết?” cô thốt lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi hiếm thấy.

Kỷ Thần kéo tôi vào vòng tay, giọng trầm mà ấm:

“Em là của anh. Dù cô ấy là ai, anh sẽ không rời em nửa bước.”

Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh trăng chiếu thẳng vào chúng tôi, như chứng kiến tình yêu này, ngọt ngào nhưng đầy quyết tâm.

Bạch Ly đứng cạnh, mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tự hào:

“Xem kìa, Nhiễm… chính là sức mạnh thực sự.”

Tô Điểm lùi lại một bước, nụ cười lạnh dần nhạt: cô nhận ra, tình cảm và trí tuệ của chúng tôi không thể dễ dàng bị bẻ cong.

Đêm Hứa vẫn trầm mặc, nhưng lần này không còn ngột ngạt. Tất cả đứng im lặng, hít thở, và cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Trận chiến vừa qua đã phơi bày một phần sự thật, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa lộ.

Bạch Ly nhìn tôi, giọng trầm ấm:

“Đêm nay chỉ là bước đầu. Còn nhiều thử thách đang chờ phía trước. Hãy tin tưởng vào bản thân, Nhiễm.”

Kỷ Thần siết tay tôi thêm lần nữa:

“Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu từng gợn sóng, từng bước chân, từng nhịp tim. Chúng tôi biết rằng, trận chiến tiếp theo sẽ còn quyết liệt hơn, nhưng với tình yêu và trí tuệ, chúng tôi sẽ không đơn độc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận