Dưới Ánh Trăng Của Em

Ánh trăng chứng kiến hạnh phúc

Đêm trăng sáng đến mức những tán lá, mặt hồ, và từng gợn sóng đều phản chiếu ánh sáng bạc lung linh. Không gian tĩnh lặng, nhưng trái tim tôi – Hứa Nhiễm – lại tràn đầy nhịp đập hồi hộp. Kỷ Thần nắm chặt tay tôi, Bạch Ly đứng bên, còn Bạch Liên Hoa và Tô Điểm đứng đối diện, vẻ mặt vừa kiêu hãnh vừa lộ vẻ lo lắng.

“Đêm nay… sẽ kết thúc tất cả,” Bạch Liên Hoa nói, giọng lạnh nhưng không còn uy quyền tuyệt đối.

Kỷ Thần mỉm cười, siết tay tôi:

“Dù có chuyện gì xảy ra, Nhiễm, chúng ta vẫn ở bên nhau. Không ai có thể tách rời chúng ta.”

Tôi dựa vào vai anh, nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh. Ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu tình yêu, sức mạnh và quyết tâm.

Bạch Liên Hoa tung ra mọi chiêu mưu, mọi quyền lực mà cô tích trữ suốt nhiều năm. Nhưng lần này, chúng tôi không đơn độc: Bạch Ly và Tô Điểm đứng bên, mỗi người đều chọn phe riêng, nhưng trái tim trong sáng và chân thành giúp chúng tôi hóa giải từng mưu kế.

“Cô nghĩ rằng quyền lực có thể đánh bại tình yêu sao?” Bạch Ly hét lên, ánh mắt như lửa, soi thẳng vào Bạch Liên Hoa.

“Tình yêu… chính là sức mạnh mạnh nhất,” Kỷ Thần nói, giọng ấm áp và dứt khoát, vòng tay bảo vệ tôi.

Bạch Liên Hoa giật mình, lần đầu thấy uy quyền của mình bị thách thức bởi một thứ không phải mưu mô hay quyền lực, mà là tình yêu chân thành.

Ánh trăng chiếu thẳng vào Tô Điểm, hé lộ bí mật cuối cùng: cô chính là người đã âm thầm điều chỉnh mọi âm mưu của nhà họ Tô. Nhưng trái tim cô cũng đã thay đổi, không muốn lừa dối nữa.

“Nhiễm… Kỷ Thần… tôi sẽ đứng về phía các em,” Tô Điểm thốt lên, giọng run rẩy nhưng chân thành.

Bạch Liên Hoa nhìn Tô Điểm, nhận ra mọi kế hoạch của mình sụp đổ: sự thay đổi của Tô Điểm chính là bước ngoặt không ai ngờ.

Trong lúc mọi mưu kế bị hóa giải, tôi và Kỷ Thần đứng giữa ánh trăng, nắm chặt tay nhau. Mỗi lời nói, mỗi cái nhìn đều tràn đầy tình yêu.

“Anh… em sợ không?” tôi thì thầm.

“Không, Nhiễm. Anh ở đây, và sẽ không rời em nửa bước,” Kỷ Thần đáp, rồi hôn lên tóc tôi.

Ánh trăng chiếu trên mặt hồ, tạo nên khung cảnh vừa lãng mạn vừa căng thẳng, như chứng kiến tình yêu giữa bão tố. Mọi thứ xung quanh dường như lùi lại, chỉ còn lại chúng tôi, tình yêu, và ánh trăng.

Bạch Liên Hoa lùi lại, đôi mắt lần đầu lộ vẻ bối rối:

“Các em… chưa hẳn thắng… nhưng… tôi… tôi không còn muốn chiến đấu nữa,” cô thốt lên.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một sự thay đổi: quyền lực không thể chi phối tâm hồn. Cô ấy thở dài, nhìn ánh trăng, như nhận ra rằng quyền lực chưa bao giờ quan trọng bằng trái tim mình.

“Hãy đi đi,” Bạch Liên Hoa nói, giọng vừa lạnh vừa yếu, “để các em sống cuộc đời mình.”

Trận chiến kết thúc, mặt hồ yên bình. Kỷ Thần ôm tôi, thì thầm:

“Nhiễm, từ nay về sau, mọi khó khăn đều sẽ qua đi. Anh sẽ không để em một mình.”

Tôi dựa vào vai anh, nhắm mắt cảm nhận nhịp tim anh, cảm nhận từng hơi thở, từng sự bình yên.

“Anh… em yêu anh,” tôi nói, giọng run run nhưng chân thành.

“Anh cũng yêu em, Nhiễm. Từ lần đầu gặp, đến tận bây giờ, anh sẽ luôn yêu em,” Kỷ Thần đáp, rồi hôn tôi trong ánh trăng lung linh.

Bạch Ly đứng bên, cười tủm tỉm:

“Xem ra cuối cùng, tình yêu và trí tuệ vẫn thắng tất cả.”

Tô Điểm cũng mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ nhẹ nhõm:

“Cuối cùng, mọi người đều tìm thấy lối đi cho riêng mình.”

Ánh trăng chiếu trên mặt hồ, gió thổi từng gợn sóng, như chứng kiến tất cả: tình yêu, sức mạnh, quyết tâm và bình yên. Trận chiến kết thúc, nhưng câu chuyện tình yêu, lòng trung thành và sự trưởng thành vẫn tiếp tục.

Tôi nắm tay Kỷ Thần, bước trên bờ hồ, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh. Trong ánh trăng, chúng tôi không còn lo sợ, không còn nghi ngờ, chỉ còn hạnh phúc trọn vẹn.

Cuối cùng, Hứa Nhiễm và Kỷ Thần – sau bao sóng gió, mưu mô và thử thách – đã tìm thấy nhau, bên nhau dưới ánh trăng chứng kiến tất cả.








Bạn cần đăng nhập để bình luận