Dưới Ánh Trăng Của Em
Sóng ngầm trong ánh trăng
Buổi chiều ở thư viện đại học Sâm Giang vẫn giữ nguyên nhịp yên ắng quen thuộc: tiếng lật sách, tiếng gõ phím và mùi mực thơm lẫn trong không khí hơi ẩm. Tôi, Hứa Nhiễm, bước vào khu vực nhóm học với một tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Tay cầm tập giáo trình dày cộp, tim tôi đập nhanh hơn thường lệ, bởi hôm nay không chỉ là buổi học bình thường, mà là cơ hội để Kỷ Thần – học thần nổi tiếng lạnh lùng – thực sự nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Kỷ Thần đã đến từ trước, ngồi thẳng lưng bên bàn gỗ, ánh mắt trầm như dòng sông sâu mà không một ai dám nhìn lâu. Tô Điểm cũng đã có mặt, nhẹ nhàng cầm sách, ngồi cạnh anh. Nụ cười của cô ấy hoàn hảo đến mức khiến người nhìn vừa muốn tiến lại gần, vừa cảm thấy có một rào chắn vô hình ngăn cách.
Tôi hít một hơi, bước vào chỗ trống đối diện Kỷ Thần. Thời khắc này khiến tôi nhận ra: mọi chiêu trò mà nguyên tác xây dựng cho Tô Điểm, tôi phải dùng trí tuệ và sự kiên nhẫn của mình để phá vỡ.
“Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”
“Không sao.” – giọng Kỷ Thần ấm hơn tôi tưởng, nhưng vẫn đủ giữ khoảng cách.
Tôi đặt sách xuống, mắt liếc Tô Điểm. Cô ta vẫn nở nụ cười đầy tự tin, nhưng tôi đã chuẩn bị. Đây sẽ là trận đấu tinh thần – ngọt ngào và căng thẳng.
Khi bắt đầu thảo luận bài luận, tôi dùng “chiến thuật tinh tế”:Không chen ngang, nhưng chọn đúng thời điểm đặt câu hỏi, khiến Kỷ Thần phải chú ý đến mình.Sử dụng kiến thức, phân tích sắc bén, để gây ấn tượng mà không tỏ ra mạnh mẽ quá mức.
“Anh Kỷ Thần, nếu bài luận này thêm ví dụ thực tế thì sẽ thuyết phục hơn.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt khẽ giật mình, dừng trên tôi lâu hơn bình thường. Tô Điểm liếc tôi, nụ cười vẫn hoàn hảo, nhưng ánh mắt lộ ra một chút lo lắng. Tôi biết, cô ấy không nghĩ rằng một “em chồng nhỏ” có thể cạnh tranh về trí tuệ.
“Ý kiến cũng không tệ.” – Kỷ Thần nói, giọng trầm mà rõ ràng.
Tôi mỉm cười, khẽ nghiêng đầu. Đây là bước đầu tiên: Kỷ Thần đã bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác, ít nhất là trong tư duy, chứ chưa hẳn trong trái tim.
Nhưng Tô Điểm không phải loại dễ bị bỏ qua. Cô ta tinh tế giở chiêu “đẩy gần – kéo xa”:Khi tôi nói, cô ấy xen vào, đặt câu hỏi trùng với phân tích của tôi, buộc tôi phải tranh luận trực tiếp.Ánh mắt cô ấy hướng về Kỷ Thần, khiến anh phải phân vân, không thể chỉ nhìn tôi.
“Nhưng nếu theo tôi…” – Tô Điểm nói, “thì ví dụ đó có thể gây hiểu lầm.”
Tôi cười khẽ, không tỏ ra tức giận: chiến thuật dễ đoán, và tôi đã chuẩn bị.
“Không hẳn sai, nhưng xét theo góc nhìn X thì sẽ rõ ràng hơn.”
Kỷ Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển từ Tô Điểm sang tôi. Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra: lần đầu tiên anh ấy chưa hoàn toàn bị trăng sáng che mắt.
Trong lúc tôi mải mê đấu trí với Tô Điểm, Hứa Vỹ và Bạch Ly đang ngồi trong sân Hứa phủ.
“Nhiễm Nhiễm lần này… sẽ ổn chứ?” – Bạch Ly lo lắng, tay cầm ly trà nóng.
“Cậu ấy thông minh mà.” – Hứa Vỹ mỉm cười, ánh mắt xa xăm. – “Chỉ cần kiên nhẫn, Kỷ Thần sẽ nhận ra. Nhưng vấn đề là Tô Điểm không đơn giản.”
Không khí yên tĩnh giữa hai người bạn thân mang chút căng thẳng, như dự cảm rằng sóng ngầm đang len lỏi khắp Hứa phủ, âm thầm nhưng mạnh mẽ.
Sau buổi học, Kỷ Thần và tôi rời thư viện. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, không gian xung quanh chỉ còn tiếng bước chân nhịp nhàng và gió thổi nhẹ. Ánh mắt anh không rời tôi.
“Em… có kế hoạch gì khác không?” – giọng anh trầm, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
“Không hẳn. Chỉ muốn anh nhìn thấy sự thật.” – tôi trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Kỷ Thần dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng.
“Sự thật về… Tô Điểm?”
“Ừ. Cô ấy không hoàn toàn trong sáng như mọi người nghĩ. Nếu anh biết rõ, anh sẽ không còn bị mù quáng nữa.”
Anh im lặng, trầm tư, và lần đầu tiên, tôi cảm nhận sự nghi ngờ nhen nhóm trong ánh mắt anh.
Đêm đến, Hứa phủ yên bình bên ngoài, nhưng trong lòng tôi và Bạch Ly lại náo động.
“Nhiễm Nhiễm, anh ấy để tâm tới em rồi đấy.” – Bạch Ly nói, giọng nửa nghi hoặc nửa hớn hở.
“Ừ, nhưng không biết sẽ ra sao…” – tôi thở dài, ngắm trăng sáng trên mặt hồ.
Ánh trăng lấp lánh, nhưng trong lòng mỗi người, sóng gió đã bắt đầu len lỏi, âm thầm mà mãnh liệt.
“Chúng ta chỉ mới bắt đầu.” – tôi nói khẽ, ánh mắt quyết tâm. – “Và em sẽ không để bất cứ ai, dù là Tô Điểm, che mất ánh sáng này.”
Trước khi đi ngủ, tôi viết vào nhật ký:
“Kỷ Thần không còn mù quáng trước Tô Điểm.
Đây là cơ hội, là bước đầu tiên trong kế hoạch.
Hứa Vỹ, Bạch Ly, hãy chuẩn bị. Sóng gió sẽ còn nhiều, nhưng chúng ta sẽ không thua.”
Tôi vẽ sơ đồ chiến lược:
Giai đoạn 1: Tăng cường tương tác học thuật với Kỷ Thần.
Giai đoạn 2: Tiếp cận Kỷ Thần theo hướng tinh tế.
Giai đoạn 3: Quan sát Tô Điểm, tìm điểm yếu và khai thác.
Chỉ riêng việc lập chiến lược thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh. Tôi biết, trận đấu này mới chỉ bắt đầu, và ánh trăng sáng kia sẽ không còn bất biến như trước nữa.
“Một ánh trăng sáng chưa hẳn là thuần khiết.
Một học thần thông minh không còn mù quáng.
Một Hứa Nhiễm quyết tâm… đủ để thay đổi cả cốt truyện.”