Dưới Ánh Trăng Của Em

Trăng sáng chưa tàn, lòng người đã đổi

Buổi sáng hôm sau, Hứa phủ vẫn ngập tràn hương trà nhài, ánh nắng xuyên qua tấm rèm lụa mỏng rọi xuống nền gạch, phản chiếu thành từng vệt sáng loang lổ.

Tôi ngồi trong sân, tay cầm quyển sách, nhưng mắt lại không tập trung nổi.

Cảnh tượng tối qua vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu: ánh nhìn của Kỷ Thần, câu nói khẽ khàng kia – “Nhớ nhìn đường cho kỹ.”

Từng chữ, từng chữ, rơi xuống tim tôi như gợn sóng nhỏ.

“Cậu đang mơ mộng giữa ban ngày à?”

Giọng Bạch Ly vang lên. Cô vừa đi ra từ hành lang, tay cầm ly sữa đậu nành, gương mặt tươi tắn khác hẳn dáng vẻ chị dâu u buồn trong nguyên tác.

Tôi liếc cô:

“Không mơ, đang phân tích tâm lý nhân vật.”

“Nhân vật nào?”

“Kỷ Thần. Hắn ta đang bắt đầu lệch tuyến kịch bản.”

Bạch Ly bật cười.

“Vậy là cậu sắp được học thần theo đuổi rồi đấy. Chúc mừng trước nha.”

Tôi trợn mắt:

“Thôi đi. Tôi chỉ muốn sống yên ổn qua hết mấy chương đầu, chứ không định trở thành nữ chính thay Tô Điểm đâu.”

“Ờ thì, không ai nói cậu phải làm nữ chính.” – Bạch Ly nhún vai. – “Nhưng nếu cậu có thể khiến hắn rời mắt khỏi Tô Điểm, thì ít nhất ta cũng không cần lo cô ta gây sóng gió trong Hứa phủ nữa.”

Tôi trầm ngâm.

Bạch Ly nói đúng — nếu Tô Điểm không còn làm trung tâm của mọi sự chú ý, cả Hứa Mặc và Kỷ Thần sẽ không vì cô ta mà liên tục tạo sóng.

Mà sự yên ổn của Hứa phủ, cũng là tấm khiên bảo vệ cho cả hai chúng tôi.

“Được rồi.” – Tôi gật đầu, khẽ cười. – “Nếu vậy, tôi sẽ giúp anh ta… nhìn rõ ‘ánh trăng’ của mình.”

Ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ cao, bụi mịn lơ lửng trong không khí.

Tôi đang ngồi đọc sách, trang giáo trình mở ra trước mặt, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía bàn đối diện.

Kỷ Thần đang ở đó.

Hàng lông mày anh khẽ cau lại khi đọc, ngón tay dài lật từng trang sách, dáng vẻ tập trung đến mức khiến người khác khó dời mắt.

Còn bên cạnh anh — không ai khác ngoài Tô Điểm.

Tôi khẽ nhếch môi.

Quả nhiên, tuyến tình cảm vẫn đang bám theo nguyên tác.

Tô Điểm cười dịu dàng, cố ý đưa quyển sách hơi cao, để Kỷ Thần cúi xuống gần mình hơn.

Tôi cắn nhẹ môi, giả vờ ghi chú vào vở, nhưng trong đầu đang vẽ ra kế hoạch nho nhỏ.

“Anh Kỷ Thần, anh nghĩ phần này viết hay không?” – giọng Tô Điểm nhẹ như gió.

“Tạm được.” – anh đáp, vẫn bình thản.

Tôi nhịn cười. Tạm được, câu trả lời khiến Tô Điểm hơi khựng, vẻ ngại ngùng thoáng qua mắt.

Xem ra học thần của tôi cũng không hoàn toàn mù quáng như trong truyện.

Sau một hồi, tôi đứng dậy, giả vờ vô tình đi ngang qua.

“Ồ, Kỷ Thần, trùng hợp ghê.”

Cả hai ngẩng lên. Tô Điểm khẽ cau mày, nhưng nụ cười trên môi vẫn hoàn hảo.

“Nhiễm Nhiễm, em cũng đến thư viện à?” – cô ta cười, giọng ngọt đến mức sâu răng.

“Ừ, tôi đến học thật mà.” – tôi đáp, ánh mắt lướt qua cô ta rồi dừng lại trên Kỷ Thần. – “Tôi vừa đọc lại bài luận của anh hôm trước, đúng là có lý thật.”

Tô Điểm hơi giật mình.

Trong nguyên tác, Hứa Nhiễm không đủ thông minh để trò chuyện học thuật với Kỷ Thần, chỉ biết khen lấy lòng.

Nhưng tôi thì khác. Tôi nhớ từng đoạn triết lý anh viết, nên nói đâu trúng đó.

Ánh mắt Kỷ Thần khẽ dao động, nhìn tôi lâu hơn bình thường.

“Em đọc bài của anh?”

“Ừ, vì tôi thấy hay mà.” – tôi cười, giọng nhẹ như gió. – “Có vài chỗ tôi thấy anh diễn đạt hơi khô, nếu thêm chút cảm xúc thì có thể chạm được tới người đọc hơn.”

Câu nói đó khiến anh im lặng. Tô Điểm bên cạnh thì mím môi, nụ cười cứng lại.

“Em cũng biết phân tích sao?” – anh hỏi, giọng thấp, nghe như nửa đùa nửa thật.

“Cũng học hỏi thôi.” – tôi nhún vai. – “Dù gì tôi cũng không chỉ biết thích người khác mù quáng nữa.”

Một giây yên lặng, rồi Kỷ Thần bật cười.

Âm thanh ấy thật khẽ, nhưng khiến tim tôi rung lên một nhịp.

“Hứa Nhiễm, anh nghĩ… anh bắt đầu tò mò về em rồi.”

Tôi nghiêng đầu:

“Thế à? Nhưng anh nên tò mò với đề tài luận văn của mình hơn, không thì điểm rớt đấy.”

Rồi quay đi, để lại Tô Điểm ngồi đó với khuôn mặt đã không còn nụ cười.

Trong phòng làm việc, Hứa Mặc đặt xấp tài liệu xuống bàn, mày hơi nhíu lại.

Từ ngày Bạch Ly – giờ là Hứa Vỹ – thay đổi tính cách, anh bắt đầu nhận ra điều gì đó khác thường.

Cô không còn im lặng, không còn rụt rè tránh né, mà đôi khi còn dám nhìn thẳng vào mắt anh, nói bằng giọng bình thản nhưng đầy sức nặng.

“Anh Hứa, đây là báo cáo tháng này. Em đã sắp xếp lại chi phí dự án, anh xem qua.”

“Cảm ơn.” – anh đáp, giọng khàn khàn, ánh mắt dừng lại trên bàn tay trắng muốt của cô.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Căn phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ, và tiếng tim ai đó đập lệch nhịp.

Cuối cùng, Hứa Mặc khẽ nói:

“Dạo này em khác quá.”

“Khác thì tốt mà.” – cô mỉm cười, ánh mắt lạnh mà sâu. – “Em không còn là người chỉ biết im lặng chịu đựng nữa.”

“Anh không có ý đó.” – anh khẽ ho. – “Chỉ là… thấy em mạnh mẽ hơn, anh hơi lạ thôi.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua anh.

“Anh lạ à? Vậy chắc anh chưa quen với việc người ta không còn yêu anh nữa.”

Câu nói ấy khiến không khí như đông cứng.

Hứa Mặc sững người.

Bạch Ly – à không, Hứa Vỹ – thu lại tập tài liệu, giọng bình thản:

“Nếu không còn việc gì, em xin phép ra ngoài.”

Khi cô bước khỏi phòng, Hứa Mặc mới nhận ra tay mình vẫn nắm chặt, ngón tay run nhẹ.

Trong lòng anh dấy lên cảm giác khó chịu — không rõ là tiếc nuối, hối hận hay ghen tuông.

Chỉ biết, hình ảnh người phụ nữ ấy, từng hiền lành đến mức khiến người ta quên mất sự tồn tại, giờ lại rực rỡ như ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

“Hứa Vỹ…” – anh khẽ gọi, nhưng cô đã đi xa.

Tôi đang ngồi viết kế hoạch học tập thì nhận được tin nhắn.

Người gửi: Kỷ Thần.

[Mai có tiết học nhóm, em có rảnh không?]

[Nếu rảnh thì cùng anh trao đổi chút về bài luận hôm trước.]

Tôi khẽ cười.

“Xem ra học thần thật sự để tâm rồi.” – tôi lẩm bẩm.

Bạch Ly vừa tắm xong, bước ra nghe thấy, liền chọc:

“Nhìn cậu cười kìa, không phải là rung rinh rồi chứ?”

“Không.” – tôi đáp nhanh, nhưng mặt lại hơi nóng. – “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu Kỷ Thần thật sự đổi lòng, thì Tô Điểm chắc sắp phát điên.”

Cả hai bật cười.

Tiếng cười hòa cùng tiếng gió đêm, nhẹ mà trong, giống như lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào đây, chúng tôi thật sự thấy — sự thay đổi đang bắt đầu.

“Một người bắt đầu rung động, một người bắt đầu nhận ra tình yêu đã muộn.

Còn ánh trăng sáng kia, lần đầu tiên chao đảo vì không còn là trung tâm.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận