Dưới Ánh Trăng Của Em

Bạch Liên Hoa hé lộ bóng tối

Bầu trời đêm Hứa phủ vẫn nhuộm ánh trăng bạc, nhưng lần này không gian dường như chứa đựng một sự tĩnh lặng khác thường: vừa bình yên vừa đầy mưu mô. Tôi – Hứa Nhiễm – đứng bên hồ, tay nắm tay Kỷ Thần, cảm giác như mọi nhịp thở đều nhịp theo trái tim anh. Bạch Ly đứng phía sau, ánh mắt cảnh giác, quan sát mọi động tác xung quanh.

Tô Điểm vẫn đứng xa, đôi mắt lấp lánh sự lạnh lùng, nhưng bề ngoài duyên dáng không thể che giấu chút run rẩy trong lòng. Cô ấy biết, trận chiến vừa rồi chỉ là mở đầu. Và giờ, bóng tối thực sự – Bạch Liên Hoa – sẽ xuất hiện.

Một làn gió nhẹ quét qua hồ, làm gợn lên những cánh sen trắng. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền lực vang lên:

“Có vẻ các em đã tự tin quá sớm rồi.”

Từ bóng tối, Bạch Liên Hoa xuất hiện, mái tóc đen dài bay trong gió, ánh mắt như lửa thiêu đốt mọi thứ. Cô ấy đứng đó, kiêu hãnh, quyền lực, nhưng không thiếu vẻ quyến rũ chết người.

“Bạch Liên Hoa… sao cô lại ở đây?” tôi thốt lên, tim đập nhanh.

“Tất cả những gì các em thấy chỉ là bề nổi. Tôi đến để phơi bày sự thật,” cô đáp, giọng lạnh lùng nhưng uy lực, khiến cả không gian như nín thở.

Bạch Ly bước lên, đôi mắt sáng rực, giọng sắc bén:

“Tất cả những gì cô xây dựng – ánh trăng lừa dối, sự thanh thuần mà mọi người ngưỡng mộ – đều là một màn kịch. Người thật sự đứng sau mọi âm mưu là Bạch Liên Hoa.”

Bạch Liên Hoa nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự thích thú:

“Nghe có vẻ các em thông minh, nhưng liệu các em có dám đối diện trực tiếp với tôi không?”

Tô Điểm lùi lại, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc và giận dữ:

“Bạch Liên Hoa… sao cô lại đứng sau tất cả?”

“Bởi vì chỉ có tôi mới hiểu rõ bản chất của từng người. Tình yêu, lòng trung thành, lòng tham… mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi,” cô đáp, giọng trầm mà sắc bén, như chạm vào từng nỗi sợ sâu kín nhất.

Tôi dựa vào vai Kỷ Thần, cảm nhận nhịp tim anh hòa cùng nhịp tim mình.

“Bạch Liên Hoa, dù cô có quyền lực đến đâu, em vẫn không sợ cô. Anh sẽ bảo vệ em,” Kỷ Thần nói, giọng trầm mà chắc, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Bạch Liên Hoa.

Cô ấy cười nhạt:

“Thật sao? Một cặp tình nhân trẻ dám đứng trước tôi… thú vị thật.”

Bỗng nhiên, một dòng nước từ hồ bắn lên, phản chiếu ánh trăng, tạo thành một lớp ảo ảnh khiến mọi thứ như trùng điệp, làm khó phân biệt thật giả. Tôi cảm thấy chóng mặt, nhưng Kỷ Thần siết tay tôi, khiến tôi vững vàng trở lại.

Bạch Ly tiến lên, ánh mắt sắc bén, giọng trầm:

“Bạch Liên Hoa, em không còn cách nào lẩn tránh. Sự thật sẽ phơi bày, và lần này các em sẽ không thể dùng mưu mẹo để lừa tôi.”

Bạch Liên Hoa nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. Cả không gian như đông cứng lại. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt đều chứa đầy ẩn ý, và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể trở thành cái bẫy chết người.

“Rất thú vị… nhưng các em nghĩ rằng mình đủ mạnh để chống lại tôi sao?” cô hỏi, giọng vừa uy quyền vừa thách thức.

“Chúng tôi không chiến đấu vì quyền lực hay mưu mô. Chúng tôi chiến đấu vì những người mình yêu thương. Đó là sức mạnh thực sự,” Kỷ Thần đáp, ánh mắt kiên định, làm Bạch Liên Hoa chấn động một thoáng.

Trong khi Bạch Ly và Bạch Liên Hoa đấu trí, Kỷ Thần kéo tôi vào vòng tay, giọng ấm áp:

“Em không cần phải sợ. Anh sẽ luôn ở bên em, dù chuyện gì xảy ra.”

Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu khoảnh khắc ngọt ngào nhưng căng thẳng đến nghẹt thở.

Bạch Ly nhấn mạnh:

“Nhiễm, hãy tin vào bản thân. Chỉ khi chúng ta vững vàng, mọi âm mưu mới có thể bị lật ngược.”

Bạch Liên Hoa lùi lại một bước, nụ cười lạnh dần nhạt:

“Các em chưa thắng đâu. Tôi chỉ mới hé lộ một phần sức mạnh và sự thật. Đêm nay chưa phải là kết thúc.”

Tất cả hít sâu, không khí im lặng đến mức nghe rõ tiếng sóng hồ vỗ bờ. Chúng tôi biết rằng, trận chiến tiếp theo sẽ còn quyết liệt hơn, nhưng với tình yêu, trí tuệ và lòng dũng cảm, chúng tôi sẽ không đơn độc.

Kỷ Thần siết tay tôi lần nữa, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

“Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu từng gợn sóng, từng bước chân, từng nhịp tim. Trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu, nhưng lần này, chúng tôi đã sẵn sàng.

Đêm hôm đó, ánh trăng vẫn rọi xuống mặt hồ, nhưng lần này nó không chỉ là vẻ đẹp thanh bình, mà còn là tấm gương phản chiếu những âm mưu, những toan tính và cả những trái tim đang bùng cháy tình cảm. Tôi – Hứa Nhiễm – đứng giữa Kỷ Thần và Bạch Ly, cảm nhận nhịp tim anh hòa cùng nhịp tim mình, đồng thời cảnh giác từng động tĩnh xung quanh.

Bạch Liên Hoa xuất hiện ở đầu con đường mòn dẫn xuống hồ, mái tóc dài bay theo gió, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía chúng tôi. Tô Điểm đứng bên cạnh, vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài thanh thuần, nhưng đôi mắt không giấu được sự lo lắng và ngầm tính toán.

“Các em tưởng rằng có thể chống lại tôi? Thật nực cười,” Bạch Liên Hoa nói, giọng vừa trầm vừa uy quyền, khiến gió như dừng lại.

Bạch Ly bước lên trước, giọng sắc bén:

“Chúng ta không cần sợ. Ánh trăng chỉ là bức màn ảo ảnh. Sự thật sẽ được phơi bày.”

Bạch Liên Hoa cười nhạt, từng chữ phát ra như lưỡi dao:

“Sự thật? Các em nghĩ rằng mình đủ khả năng hiểu mọi bí mật trong tay tôi sao? Tôi đã lên kế hoạch cho tất cả.”

Tô Điểm nhíu mày, lộ vẻ kinh ngạc:

“Bạch Liên Hoa… sao cô lại dám đứng sau tất cả âm mưu của nhà họ Tô?”

“Bởi vì không ai hiểu rõ mọi bí mật bằng tôi. Tình yêu, lòng tham, và cả những toan tính… tôi đều nắm hết trong tay,” Bạch Liên Hoa đáp, giọng trầm lạnh, ánh mắt như xuyên thấu tâm can từng người.

Bạch Ly nhún vai, giọng lạnh:

“Chúng tôi không chiến đấu vì quyền lực hay mưu mô. Chúng tôi chiến đấu vì những người mình yêu thương.”

Những lời này làm Bạch Liên Hoa hơi chùn bước, dù cô vẫn giữ vẻ kiêu hãnh.

Trong lúc Bạch Ly đấu trí với Bạch Liên Hoa, Kỷ Thần nắm chặt tay tôi, giọng ấm áp nhưng kiên định:

“Nhiễm, em không cần sợ. Anh sẽ bảo vệ em dù chuyện gì xảy ra.”

Tôi dựa vào vai anh, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu khoảnh khắc ấy, như chứng kiến tình yêu vừa ngọt ngào vừa căng thẳng của chúng tôi.

“Anh… em…” tôi nói nhỏ, nhưng Kỷ Thần mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc tôi, khiến mọi căng thẳng như tan biến.

Bạch Ly đứng cạnh, nhắc nhở:

“Nhiễm, đừng quên, bên ngoài kia còn trận chiến chưa kết thúc. Chỉ khi em vững vàng, chúng ta mới có thể chiến thắng.”

Bạch Liên Hoa giật mình khi ánh trăng chiếu thẳng vào mặt, phản chiếu qua mặt hồ, tạo ra những bóng ảo ảnh, khiến mọi mưu kế, mọi kế hoạch mà cô từng giấu kín lộ dần.

“Không… sao lại thế này?” cô thốt lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn sợ hãi.

Bạch Ly cười nhạt, ánh mắt sắc bén:

“Mọi thứ cô giấu kín sẽ không thể tồn tại trước ánh sáng sự thật.”

Tô Điểm trợn tròn mắt, lần đầu thấy Bạch Liên Hoa cũng có chút lo lắng.

“Sao cô… không thể kiểm soát mọi chuyện?”

“Bởi vì tôi… chưa chuẩn bị cho tất cả,” Bạch Liên Hoa thừa nhận, giọng lạnh nhưng lộ vẻ thất thần hiếm thấy.

Bạch Ly tiến lên, ánh mắt sắc bén, từng lời nói như dao cắt vào không gian:

“Cô đã dùng quyền lực và mưu mô để thao túng tất cả, nhưng hôm nay cô gặp nhầm người. Chúng tôi không sợ cô.”

Bạch Liên Hoa nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác, từng bước di chuyển đều đầy ẩn ý, tạo ra một trận chiến tâm lý căng thẳng.

“Các em tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?” cô hỏi, giọng vừa uy quyền vừa thách thức.

“Chúng tôi chiến đấu không phải vì quyền lực, mà vì những người mình yêu,” Kỷ Thần đáp, ánh mắt kiên định, làm Bạch Liên Hoa chấn động.

Kỷ Thần kéo tôi vào vòng tay, giọng ấm áp:

“Em là của anh. Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ không rời em nửa bước.”

Tôi dựa vào vai anh, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh trăng chiếu thẳng xuống mặt hồ, phản chiếu tình yêu vừa ngọt ngào vừa căng thẳng.

Bạch Ly đứng bên cạnh, mỉm cười:

“Nhiễm, chính sức mạnh của em mới là thứ khiến chúng ta không sợ bất cứ ai.”

Bạch Liên Hoa giật mình, nhận ra sức mạnh không chỉ nằm ở quyền lực mà còn ở sự đoàn kết và tình cảm thực sự.

Bạch Liên Hoa lùi lại, nụ cười lạnh dần nhạt:

“Các em chưa thắng đâu. Tôi chỉ mới hé lộ một phần sức mạnh và sự thật. Trận chiến thực sự sẽ còn khốc liệt hơn.”

Chúng tôi hít sâu, không khí im lặng đến mức nghe rõ từng nhịp tim.

Kỷ Thần siết tay tôi lần nữa:

“Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu từng gợn sóng, từng bước chân, từng nhịp tim. Trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, nhưng lần này, chúng tôi đã sẵn sàng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận