Dưới Ánh Trăng Của Em
Khi học thần bắt đầu nhìn tôi khác đi
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, đèn trong đại sảnh Hứa phủ dần tắt, chỉ còn ánh sáng dịu hắt qua hàng cột gỗ sẫm màu.
Tôi đứng bên hành lang, tay cầm ly nước trái cây chưa uống hết, lặng lẽ nhìn những bóng người cuối cùng rời đi.
Tiếng nhạc du dương lúc nãy đã tắt, thay vào đó là tiếng côn trùng kêu khe khẽ ngoài vườn.
Không khí yên tĩnh đến mức, nghe rõ cả tiếng gió khẽ lướt qua tà váy.
Tôi khẽ thở ra một hơi dài.
Thật ra, vẫn chưa quen lắm với thân phận mới này – một “tiểu thư nhà giàu” trong thế giới tiểu thuyết cẩu lương, nơi chỉ cần nói sai một câu là có thể trở thành kẻ ác.
Nhưng ít ra, tôi đã sống sót qua chương đầu tiên.
Đó cũng là thành công rồi.
“Còn ở lại một mình à?”
Giọng nam trầm ấm vang lên phía sau lưng, bình tĩnh đến mức khiến tim tôi khẽ nhói.
Tôi không cần quay lại cũng biết là ai.
Kỷ Thần.
Tôi chậm rãi quay người.
Dưới ánh đèn vàng, anh đứng đó – áo sơ mi trắng đã cởi bỏ vest, tay đút túi quần, mái tóc hơi rối vì gió đêm, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như trong truyện miêu tả: điềm tĩnh, khó đoán, và nguy hiểm đối với tim người khác.
“Học thần Kỷ Thần, sao chưa về?” – tôi hỏi, giọng nhàn nhạt.
Anh nhìn tôi một lát, ánh mắt hơi nheo lại, giống như đang đánh giá thứ gì đó.
“Anh đang định chào Hứa Mặc, nhưng không thấy cậu ấy. Gặp em ở đây, nên ghé qua hỏi thăm.”
“Thật sao?” – tôi nhướng mày – “Tôi tưởng anh bận tiễn Tô Điểm về chứ?”
Anh im lặng nửa nhịp. Ánh mắt sâu hơn, như muốn nhìn xuyên qua lời nói trêu chọc kia.
“Em vẫn để tâm đến cô ấy như vậy sao?”
“Không.” – tôi mỉm cười, nhấp một ngụm nước. – “Chỉ là muốn xem thử, ánh trăng của anh rốt cuộc sáng cỡ nào.”
Anh hơi cau mày.
“Em nói chuyện ngày càng khó hiểu.”
“Thì trước giờ anh cũng đâu hiểu được tôi.” – tôi đáp, giọng bình thản, mắt nhìn ra ngoài vườn hoa đang lay động. – “Anh chỉ biết Hứa Nhiễm là cô gái vì thích anh mà làm nhiều chuyện ngu ngốc thôi, đúng không?”
Kỷ Thần im lặng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tà váy tôi bay khẽ, hương hoa nhài thoang thoảng giữa khoảng cách chúng tôi.
Cuối cùng, anh cất giọng trầm thấp:
“Trước đây anh nghĩ thế thật.”
“Còn bây giờ?” – tôi hỏi lại.
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi một hồi lâu.
Ánh mắt ấy không còn lạnh như trước, mà dường như có chút suy tư, pha lẫn tò mò.
“Bây giờ thì… anh cảm thấy em đã khác.”
Tôi bật cười nhẹ, ánh mắt cong lên như ánh trăng non.
“Khác thì tốt rồi. Ít ra, tôi không còn là người thích chạy theo một người chẳng bao giờ quay đầu lại nữa.”
Không khí khẽ chùng xuống.
Kỷ Thần hơi cúi đầu, giọng anh trầm lại:
“Hứa Nhiễm, anh chưa bao giờ bảo em phải chạy theo anh.”
“Không, anh không bảo.” – tôi ngắt lời – “Nhưng anh cũng chẳng bao giờ ngăn.”
Anh thoáng khựng lại.
Đôi mắt anh nhìn tôi thêm vài giây, rồi bỗng bật cười, rất nhẹ.
“Em thông minh hơn anh tưởng.”
Tôi nhún vai.
“Tôi vốn thông minh, chỉ là trước đây ngu ngốc thôi.”
Khoảng lặng giữa hai người kéo dài thêm chừng vài nhịp thở.
Trăng lên cao, ánh sáng mờ bạc tràn xuống hành lang, rơi lên vai áo anh, khiến cả người Kỷ Thần như phủ một lớp dịu dàng khó nói.
“Tôi sẽ về.” – tôi nói, định quay đi.
Nhưng anh đột nhiên cất giọng:
“Hứa Nhiễm, nếu em không thích chạy theo nữa… vậy sau này muốn đi đâu, nhớ nhìn đường cho kỹ.”
Tôi khẽ sững người, rồi quay lại.
“Là anh đang lo tôi ngã, hay sợ tôi lạc khỏi đường của anh?”
Anh bật cười, ánh mắt hơi sâu, mang theo chút ý vị không rõ:
“Em đoán xem.”
Tôi không trả lời, chỉ bước qua anh, hương nước hoa thoang thoảng lướt qua vai.
Nhưng khi đi đến cuối hành lang, tim tôi lại đập mạnh một nhịp.
Không biết là vì gió đêm lạnh…
Hay vì câu nói kia của anh, có chút gì đó không còn là Kỷ Thần trong nguyên tác nữa.
Đêm đó, khi tôi trở về phòng, Bạch Ly đã ngồi chờ sẵn, tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú.
“Thế nào, tiểu Nhiễm, học thần có động lòng chưa?”
Tôi trừng mắt:
“Cậu nghĩ tôi đi câu người à?”
“Không, nhưng nhìn dáng cậu lúc bước vào, ai mà không đoán được có chuyện hay ho.”
Tôi im lặng một chút, rồi chậm rãi nói:
“Có lẽ… Kỷ Thần bắt đầu nhận ra tôi không còn là cô gái trước kia nữa.”
“Vậy thì tốt.” – Bạch Ly mỉm cười. – “Hứa Nhiễm mới này, biết rõ mình muốn gì, mới xứng đáng sống sót trong thế giới cẩu lương này.”
Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng bạc chiếu xuống vườn hoa.
Tự dưng thấy lòng nhẹ hơn, nhưng cũng không kém phần cảnh giác.
Bởi tôi biết — mỗi khi mạch truyện thay đổi, sẽ có thứ gì đó… cũng đổi theo.
Kỷ Thần bắt đầu rung động, nhưng Tô Điểm chưa bao giờ dễ buông tay.
Và ở một góc khác của Hứa gia, Hứa Mặc đang dần để ý đến người phụ nữ từng là chị dâu ngoan hiền của mình…