Dưới Ánh Trăng Của Em

Xuyên vào thế giới cẩu lương và vai diễn em chồng pháo hôi

Khi tôi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một bức màn gấm màu ngà được thêu hoa mẫu đơn.

Không phải trần nhà căn hộ tầng mười tôi thuê, cũng chẳng phải màn hình laptop với dòng chữ “Tác giả cập nhật chương mới: Trăng Sáng Chiếu Lên Tim Anh”.

Mà là một căn phòng cổ phong, thoang thoảng mùi hương trầm dịu nhẹ.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

Khoảnh khắc nhìn xuống, thấy mình đang mặc bộ váy lụa màu hồng nhạt, tay thon dài, móng sơn đỏ thắm – tôi đã biết có chuyện không ổn.

“Nhiễm Nhiễm, em tỉnh rồi à?”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay đầu lại, và trước mắt tôi là Bạch Ly, bạn thân chí cốt suốt mười năm.

Nhưng cô ấy giờ không còn mặc hoodie và quần jean, mà là váy dài màu lam, tóc búi cao, và khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mang nét cổ điển đến ngẩn người.

“Bạch Ly?” Tôi thốt lên. “Cậu cũng xuyên rồi à?”

Cô ấy cười khổ, vuốt tóc:

“Ừ. Mà không phải chỉ xuyên linh tinh đâu, xuyên đúng vào cái tiểu thuyết cẩu lương cậu vừa bắt tớ đọc đêm qua đấy.”

Tôi chết lặng.

Trong đầu bỗng hiện lên hàng loạt ký ức: Hứa gia, anh hai Hứa Mặc, học thần Kỷ Thần, bạch nguyệt quang Tô Điểm...

Và rồi, như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, tôi nhớ ra – tôi xuyên vào vai Hứa Nhiễm, em chồng của Hứa Vỹ, còn Bạch Ly lại chính là chị dâu Hứa Vỹ kia!

Một nữ phụ bị chồng lạnh nhạt, bị hiểu lầm, cuối cùng chết thảm.

Một em chồng mù quáng vì tình, ghen ghét bạch nguyệt quang, cũng chẳng có kết cục khá hơn.

Tôi thẫn thờ nhìn bạn thân:

“Tức là, chúng ta xuyên vào tuyến nhân vật chết sớm nhất?”

Bạch Ly thở dài:

“Chuẩn. Và tệ hơn nữa, cả hai đều dính dáng đến hai người đàn ông cùng yêu… Tô Điểm.”

Cái tên ấy vừa vang lên, tôi cảm thấy gai ốc nổi khắp người.

Tô Điểm – nữ chính của truyện, người được ca tụng là “ánh trăng sáng trong tim hai người đàn ông tài giỏi nhất” – Hứa Mặc, anh hai của tôi, và Kỷ Thần, người mà tôi yêu say đắm.

Nhưng theo ký ức trong truyện, cô ta không phải bạch nguyệt quang, mà là Bạch Liên Hoa chính hiệu.

Càng đáng sợ hơn, cô ta vừa khéo léo giả vờ thanh thuần, vừa biết cách khiến mọi người tin rằng ai ghen ghét cô ta đều là kẻ xấu xa.

Tôi cắn môi.

“Không được. Nếu cứ theo nguyên tác, tôi sẽ là người vì ghen với cô ta mà bị học thần Kỷ Thần ghét bỏ, rồi chết lãng xẹt.”

“Còn tôi thì bị chồng ruồng bỏ vì tin lời cô ta, sau đó bị đuổi khỏi Hứa gia.” – Bạch Ly nhún vai, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.

“Thế thì phải đổi vận thôi. Cứ ai mê Tô Điểm, mình tránh xa ba thước. Ai định hại mình, mình ra tay trước.”

Tôi nhìn cô ấy, rồi bất giác bật cười.

Dù có xuyên vào thế giới nào, Bạch Ly vẫn là cô bạn thân dám nghĩ dám làm nhất mà tôi từng biết.

“Vậy là, chị dâu – em chồng ta bắt tay nhau phản công nhé?”

“Được. Nhưng trước hết…” – cô ấy nháy mắt – “ta cần sống sót đã.”


Ba ngày sau, Hứa phủ rộn ràng chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật của Hứa Mặc.

Theo nguyên tác, buổi tiệc này chính là khởi đầu chuỗi bi kịch: Tô Điểm xuất hiện với dáng vẻ dịu dàng, Hứa Mặc động lòng, Kỷ Thần nhìn theo ánh mắt cô ta, và Hứa Nhiễm – là tôi – nhìn Kỷ Thần mà đau lòng.

Tất cả đều rơi vào vòng xoáy của một chữ “tình”.

Nhưng lần này, tôi không còn là Hứa Nhiễm cũ nữa.

Tôi đứng trước gương, nhìn bản thân trong chiếc váy màu xanh ngọc – thanh nhã, điềm tĩnh.

Ánh mắt tôi không còn vương nét ngây thơ mù quáng, mà mang theo một tia tự trào.

“Kỷ Thần thích Tô Điểm, Hứa Mặc cũng thích Tô Điểm... Được thôi. Vậy thì để tôi xem thử, ánh trăng sáng của hai người, liệu có sáng nổi trước mặt tôi không.”

Buổi tiệc bắt đầu.

Hứa Mặc trong bộ vest trắng bước ra, phong độ, nho nhã, còn Kỷ Thần – người được mệnh danh “học thần lạnh lùng” – đi cạnh anh, khí chất lạnh nhạt, đôi mắt sâu như mặt hồ.

Khi ánh mắt họ hướng về phía cửa, Tô Điểm xuất hiện.

Một bộ váy trắng đơn giản, nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại.

Mọi người xung quanh dường như đều bị hút về phía cô ta.

Chỉ có tôi, vừa cười vừa nhấp một ngụm rượu.

“Đúng là Bạch Liên Hoa có tiếng.” – tôi thì thầm.

“Tiểu thư, học thần Kỷ Thần đang đi về phía cô đấy!” – người hầu khẽ nhắc.

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt Kỷ Thần – đôi mắt từng khiến Hứa Nhiễm nguyên bản sa vào, giờ lại bình thản nhìn tôi.

“Hứa Nhiễm.” – Anh khẽ gật đầu. “Lâu rồi không gặp.”

Tôi mỉm cười, nâng ly chào.

“Ừ, thật trùng hợp. Anh đến đây là để gặp Tô Điểm phải không?”

Kỷ Thần khựng lại một giây.

Ánh mắt anh dao động, như không ngờ tôi nói thẳng đến thế.

“Em vẫn thẳng thắn như trước.”

“Không.” – tôi nhẹ giọng. “Trước đây là ngu ngốc, giờ mới là thẳng thắn.”

Anh hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thêm, thì một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau.

“Kỷ Thần, anh ở đây à? Em tìm anh mãi.”

Tô Điểm tiến lại gần, nụ cười dịu dàng như gió xuân, tay khẽ chạm vào cánh tay Kỷ Thần.

Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tôi nhìn họ, khẽ nhếch môi.

“Hai người cứ tự nhiên. Tôi còn việc phải làm.”

Rồi xoay người rời đi, váy khẽ phất, để lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Thần – và thoáng bối rối của Tô Điểm.

Tối hôm đó, khi Bạch Ly bước vào phòng tôi, cô bật cười:

“Cậu vừa ra đòn đẹp lắm. Tô Điểm chắc tức chết.”

Tôi duỗi người, cười nhàn nhạt.

“Không sao, đây mới chỉ là mở màn thôi.”

Hai nữ phụ bắt tay, hai kẻ từng bị tổn thương bắt đầu viết lại số phận của mình.

Và không ai biết, trong ván cờ này — ai mới là người thực sự bị xoay quanh ánh trăng giả tạo kia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận