Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương
Chương 9
Hôm đó, đối tác nước ngoài lại giở trò, Hầu Yến Lương không nói nhiều mà thẳng tay xử lý.
Một trong những người nước ngoài bị anh giẫm dưới chân, liên tục chửi rủa bằng tiếng Anh. Bực mình vì tiếng ồn, Hầu Yến Lương nhét nòng s.úng vào miệng hắn, bóp cò. Tiếng nổ vang lên, m.áu b.ắ.n tung tóe, thế giới ngay lập tức yên lặng.
Hầu Yến Lương lau khẩu s.ú.n.g dính m.á.u bằng khăn, ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn đồ đạc.
Đúng lúc đó, điện thoại hắn đổ chuông.
Lấy máy ra nhìn, Hầu Yến Lương thấy là Thư Hòa An gọi đến.
Hắn nhíu mày, không kiên nhẫn ấn nút nghe.
“Gì đấy?”
Từ đầu dây bên kia, giọng Thư Hòa An nức nở vang lên. Tiếng khóc của Thư Hòa An như sợi lông vũ khẽ lướt qua tai hắn, làm xáo trộn cảm xúc hắn.
“Anh Lương… Anh có thể đến bệnh viện không? Mẹ em…”
Thư Hòa An khóc đến mức không nói được thành câu.
Mặc dù bác sĩ từng bảo bệnh tình của mẹ cô bé đã ổn định, nhưng đột nhiên bà lại bị xuất huyết nặng, rơi vào trạng thái sốc.
Mẹ Thư Hòa An được đẩy vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói tỷ lệ thành công của ca mổ rất thấp, khả năng bà không qua khỏi là rất lớn.
Khi ký giấy báo nguy kịch, tay cô bé run rẩy đến mức không viết nổi.
Thư Hòa An không biết phải làm gì, ngoài Hầu Yến Lương ra, cô bé chẳng còn ai để trông cậy.
Hầu Yến Lương không phải bác sĩ, đến cũng chẳng giúp được gì, nhưng Thư Hòa An chỉ cần một người ở bên mình, vì cô bé rất sợ.
Hầu Yến Lương nhanh chóng đến bệnh viện.
Trên đường đi, may hắn vẫn còn kịp thay bộ đồ dính m.áu kia ra.
Vừa bước vào, Hầu Yến Lương đã thấy Thư Hòa An co ro ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Cô gái nhỏ bé lúc này mong manh như chiếc lá khô, cạn kiệt sức sống, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ vụn.
“Tình hình sao rồi?”
Nghe thấy tiếng hắn, Thư Hòa An ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Hầu Yến Lương, nước mắt cô bé tuôn ra như suối, Thư Hòa An òa khóc:
“Anh Lương, em sợ lắm…”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt, để lại những vệt đỏ như bị bỏng. Đôi mắt Thư Hòa An sưng đỏ, hàng mi ướt dính lại thành từng cụm. Thư Hòa An đã khóc đến khản cả giọng.
Nhìn Thư Hòa An, chẳng hiểu nghĩ gì, hắn giơ tay kéo cô bé vào lòng.
“Đừng khóc nữa, không sao đâu.”
Câu nói ấy chỉ là lời trấn an qua loa. Hầu Yến Lương cũng không biết có thật sự ổn hay không, đâu phải hắn quyết định được.
Nếu mẹ Thư Hòa An thật sự không qua khỏi, cùng lắm Hầu Yến Lương sẽ tiếp tục nuôi cô bé học đến hết đại học.
Thư Hòa An bám chặt lấy Hầu Yến Lương, khóc đến ướt cả áo sơ mi của hắn.
Khi đã khóc xong, Thư Hòa An hơi bình tĩnh lại, rồi rụt rè đẩy Hầu Yến Lương ra, ngước lên nhìn hắn, nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi anh Lương, em làm bẩn áo của anh rồi…”
Chiếc áo sơ mi mỏng dính sát vào người Hầu Yến Lương, truyền đến hơi ấm từ cơ thể Thư Hòa An.
Hơi thở Thư Hòa An xuyên qua lớp vải, nước mắt cô bé thấm vào da thịt hắn.
Mọi giác quan đều trở nên rõ rệt, cảm giác gần gũi lạ thường.
Sự hoang đường này khiến Hầu Yến Lương mất một lúc mới định thần lại.
Nhìn Thư Hòa An, hắn bỗng nghĩ: Cô nhóc khóc nhiều như vậy, sau này ra đời cũng sẽ bị chèn ép thôi.