Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 6

Trước đây, bố  Hầu Yến Lương từng nói hắn cả đời cũng chẳng làm nổi người tốt. Toàn nói linh tinh, đây chẳng phải hắn đang làm người tốt rất ổn sao? Còn tài trợ cho người ta học hành, cho chỗ ở, thêm cả chữa bệnh cho mẹ người ta nữa. 

Hầu Yến Lương cảm thấy mình đúng là quá tốt bụng, sau này không thể làm vậy nữa. 

Nhưng không biết có phải vì lần này hắn quá nhẹ nhàng với Thư Hòa An quá hay không, mà cô bé dường như ảo tưởng rằng hắn là người dễ gần cơ chứ? 

Kể từ hôm đó, Hầu Yến Lương thỉnh thoảng lại nhận được tin nhắn từ Thư Hòa An, toàn những điều vụn vặt không quan trọng. Nào là tiến độ học tập của, tình trạng điều trị của mẹ cô bé, thậm chí cả những bức ảnh phong cảnh đẹp mà cô bé chụp trên đường. 

Chiếc điện thoại vốn rất ít khi nhận thông báo giờ đây liên tục vang lên từng hồi ‘ting ting’. 

Hầu Yến Lương cảm thấy phiền, liền để điện thoại ở chế độ im lặng. Nhưng im lặng rồi, hắn lại không kìm được mà thỉnh thoảng lấy ra xem. 

Có lúc Hầu Yến Lương chợt nhận ra, cảm giác này giống như hắn đang nuôi một đứa trẻ. 

...Quá ghê tởm. 

Để trở lại bình thường, hắn quyết định không trả lời Thư Hòa An nữa. 

Sau mấy ngày lạnh nhạt, Thư Hòa An cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền rụt rè nhắn hỏi hắn có phải cô bé làm phiền hắn không, rồi xin lỗi hắn. 

Miệng thì khó chịu mắng Thư Hòa An là đồ ngốc, nhưng trên tin nhắn lại chỉ gửi hai chữ: "Không đâu." 

Trong kinh doanh, Hầu Yến Lương rất giỏi xử lý mọi tình huống bất ngờ, mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng bây giờ, hắn nhận ra một cô gái nhỏ mình cũng không đối phó nổi.

Thực ra, Thư Hòa An chỉ đơn thuần coi Hầu Yến Lương như một người anh trai mà thôi. 

Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha, cô bé luôn có xu hướng dựa dẫm vào những người đàn ông trưởng thành, chín chắn mạnh mẽ, nhất là khi họ đối xử tốt với mình. Đây là tâm lí bình thường của con người.

Anh Lương là người tốt, còn cô bé chỉ là một kẻ ngốc ngây thơ. Bởi chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ rằng Hầu Yến Lương là người tốt.

Dạo gần đây, nhân kỳ nghỉ lễ ngắn, Thư Hòa An lại bắt đầu bán hàng rong. 

Mặc dù Hầu Yến Lương định kỳ đều gửi tiền sinh hoạt phí nhưng Thư Hòa An không muốn cứ mãi tiêu tiền của hắn. 

Lần này, Thư Hòa An đổi sang một địa điểm khác, không còn những tiểu thương khó chịu, nên việc kinh doanh khởi sắc hơn rất nhiều. Suốt mấy ngày bận rộn từ sáng tới chiều, Thư Hòa An thậm chí chẳng có thời gian để ăn. 

Khi bán xong phần thức ăn cuối cùng, đang dọn dẹp xe hàng, một vị khách lại đến. 

Thư Hòa An lau mồ hôi trên trán, nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc, vừa xin lỗi vị khách, "Xin lỗi anh, hôm nay em bán hết rồi ạ." 

Đối phương không rời đi mà khẽ cúi người, gọi tên cô bé với vẻ mặt khó chịu: "Thư Hòa An?" 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Hòa An ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ kinh ngạc, rồi nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy gương mặt của Hầu Yến Lương. 

"Anh Lương!" Giọng Thư Hòa An trong trẻo, đôi mắt cong cong, vội khoe với hắn, "Hôm nay em may mắn lắm, kiếm được mấy trăm cơ!" 

Thư Hòa An đem hết công sức của mình quy cho may mắn, chẳng nghĩ rằng đó là thành quả từ sự chăm chỉ của chính mình. 

Vì vài trăm nghìn nhỏ nhoi mà Thư Hòa An vui không tả xiết. Hầu Yến Lương không biết nên nói là cô bé này ngốc nghếch hay dễ hài lòng nữa. 

Hầu Yến Lương trầm mặt, khi sắc mặt hắn nghiêm lại, trông rất đáng sợ. 

Nếu không phải tình cờ đi ngang qua đây, hắn còn không biết Thư Hòa An đang bán hàng rong ở đây. 

"Tiền tôi gửi em không đủ xài à?" Giọng Hầu Yến Lương lạnh lùng khiến cô bé ngẩn người, lúc này mới chậm chạp nhận ra hắn có vẻ đang giận. 

Thư Hòa An vội thu lại nụ cười, rụt rè giải thích, "Không phải đâu, em chỉ muốn kiếm thêm một ít thôi mà." 

Hầu Yến Lương bị cô bé chọc tức đến nghẹn cả hơi, không lên được cũng không xuống được. 

Hắn không quan tâm Thư Hòa An tiêu tiền hắn cho vào việc gì, nhưng cô bé làm như thế này lại khiến hắn cảm thấy mình quá keo kiệt, chu cấp không đủ, nên cô bé phải ra ngoài bán hàng kiếm thêm. 

Hầu Yến Lương thở dài, nghĩ thầm so đo với Thư Hòa An làm gì. Đầu óc con bé có sáng suốt đâu. 

Nhìn đồng hồ, hắn hỏi, "Ăn cơm chưa?" 

Thư Hòa An lắc đầu, "Em vừa mới dọn xong." 

 

Gương mặt Thư Hòa An đỏ bừng, đôi bàn tay vừa tháo găng tay đã nhăn nhúm, trắng bệch vì bị mồ hôi ngâm cả buổi sáng, những đường vân nhỏ thô ráp nổi rõ. 

Đã hai giờ chiều, Hầu Yến Lương đã ăn trưa xong ở nhà, chỉ ra ngoài đi dạo tiêu cơm, tình cờ gặp được cô bé.

Chẳng trách cô bé mấy hôm nay không gửi ảnh hay kể chuyện với hắn, thì ra là bận kiếm tiền. 

"Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn." 

Bạn cần đăng nhập để bình luận