Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 2

Cô bé gầy gò, nhỏ nhắn, lo lắng bất an đứng cạnh xe hàng không có ai ghé qua. Cô bé bị các quầy hàng đông khách khác đẩy ra ngoài rìa, không ai chú ý đến sự hiện diện của đứa nhóc ấy cả. Cô bé thèm thuồng nhìn theo những vị khách đông đúc ở hàng quán xung quanh, nhưng lại chẳng ai muốn dừng lại trước xe hàng của cô bé để mua một cốc cháo cả. 

Lúc đầu, hắn chỉ tò mò cháo của cô bé này tệ đến mức nào mà chẳng ai muốn mua. 

Hầu Yến Lương bước tới trước quầy hàng của cô bé, ném một nắm tiền lẻ nhàu nhĩ lên xe đẩy, cúi người thấp xuống để có thể đối mặt với cô bé dưới mái che mưa. 

“Cho tôi một cốc cháo nếp cẩm.” 

Đây là vị khách đầu tiên của Thư Hòa An hôm nay. 

Là một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ rượu, khó gần nhưng trông lại rất đẹp trai.

Khi anh ta ném tiền xuống trước mặt Thư Hòa An, Thư Hòa An thậm chí không kịp phản ứng. 

Thư Hòa An không tin rằng có người sẽ mua đồ của mình. 

Bởi vì trên con phố duy nhất được phép bày bán hàng rong này, danh tiếng của Thư Hòa An đã bị những người bán hàng khác làm cho tan tành. 

Họ ỷ vào Thư Hòa An chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, nên tìm đủ cách gây khó dễ Thư Hòa An. 

Con đường này, rất nhiều người đi làm buổi sáng sẽ đi ngang qua. Khi những người bán hàng kia lan truyền xe đồ ăn của Thư Hòa An không sạch sẽ, không an toàn, vì thế chẳng còn ai dừng lại trước xe hàng của Thư Hòa An nữa. 

Nhưng đây là nguồn thu nhập duy nhất của cô ấy. 

Cha Thư Hòa An mất khi Thư Hòa An còn rất nhỏ, ngôi nhà ở quê bị chú chiếm, khiến Thư Hòa An và mẹ phải rời quê lên thành phố thuê nhà kiếm sống. 

Ngôi nhà nhỏ  30m² được bài trí rất gọn gàng, mẹ đi làm, Thư Hòa An đi học. 

Ban đầu mọi chuyện đều suôn sẻ ổn định, hai mẹ con Thư Hòa An còn nhiều lần vẽ ra những kế hoạch tương lai. 

Cho đến khi mẹ Thư Hòa An được chẩn đoán mắc ung thư. 

Tiền trong nhà tiêu sạch, lại còn nợ nần chồng chất. 

Để chăm sóc mẹ, Thư Hòa An đang học lớp 11 buộc phải nghỉ học tạm thời, rồi ra đường đẩy xe bán hàng kiếm sống. 

Đã ba ngày không bán được gì, không có lấy một xu thu nhập, trong khi hóa trị, thuốc men của mẹ Thư Hòa An mỗi ngày đều cần một số tiền lớn. 

Ở bên bờ vực sụp đổ, vị khách không ngờ tới này trở thành giọt nước tràn ly. 

Thư Hòa An liên tục cảm ơn anh ta, muốn trả lại tiền thừa vì một cốc cháo nếp cẩm chỉ có ba tệ mà thôi. 

Nhưng anh ta không nhận, cau mày nói: 

“Tôi đưa rồi, lười cầm lại lắm.” 

Thư Hòa An ngẩn người, không nói gì, cúi đầu im lặng, nhanh chóng chuẩn bị một cốc cháo nếp cẩm cho anh ta. 

Hầu Yến Lương ngồi đó, uống từng ngụm lớn, mùi vị lại khá ngon đấy chứ. 

Hắn nhướng mày tỏ vẻ hài lòng, hỏi: 

“Sao cô không đi học?” 

Thư Hòa An bẽn lẽn cúi đầu, ngập ngừng đáp nhỏ: 

“Nhà em hết tiền, mẹ em bị bệnh.” 

Cũng chẳng chuyện gì lạ. Người ta ai rồi cũng tuân theo quy luật sinh, lão, bệnh, tử của thế gian, cũng như xã hội này sẽ mãi mãi có người giàu- kẻ nghèo một cao một thấp như vậy. 

Hầu Yến Lương chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, hắn không hề có hứng thú với chuyện nhà của một cô bé xa lạ. 

Đang nghĩ uống xong cốc cháo này sẽ rời đi, không ngờ Thư Hòa An lại bật khóc. 

Thực ra Thư Hòa An chỉ đang khẽ thút thít. 

Thư Hòa An thật sự không thể kìm nén được nữa. Tất cả áp lực đều đè nặng lên đôi vai gầy của một cô bé mười bảy tuổi, buộc Thư Hòa An ở độ tuổi này phải nếm trải sự hiểm ác của lòng người, gánh vác trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình. 

Thư Hòa An cũng không hiểu sao mình lại yếu đuối như thế trước mặt một người lạ. 

Cô bé vừa khóc vừa kể với người đàn ông chỉ mới nói chuyện với mình hai câu về việc những người lớn bán hàng xung quanh đã bắt nạt Thư Hòa An thế nào. Giống như một đứa trẻ đi mách lẻo người thân khi bị người khác ức h.i.ế.p vậy.

Hầu Yến Lương nghe, nhưng chẳng khơi gợi nổi chút lòng thương hại nào đã ch.ết từ lâu trong hắn. Hắn thậm chí còn thấy câu chuyện của Thư Hòa An chẳng có gì đặc biệt. 

Khi Thư Hòa An nói xong, hắn nhếch môi cười nhạt, ném chiếc cốc nhựa rỗng của cháo nếp cẩm vào thùng rác rồi thờ ơ nói: 

“Thật đáng thương.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận