Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương
Chương 3
Có lẽ vì hơi say, Hầu Yến Lương bắt đầu thấy buồn ngủ.
Hắn cầm chai nước đã uống một nửa, những ngón tay nhấn bóp nhẹ nhàng trên thân chai, phát ra tiếng động nhỏ lách tách.
Không một dấu hiệu báo trước, hắn hỏi:
“Có muốn đi học lại không?”
Thư Hòa An ngẩn người, không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy.
Sau vài giây im lặng, sắc đỏ trên mặt Thư Hòa An cũng dần rút đi, thay vào đó là sự cam chịu trước cuộc sống thực tại.
Thư Hòa An cúi đầu, cắn môi lúng túng:
“Nhà em không có tiền đi học.”
Nếu không phải vì chăm sóc mẹ ốm đau đang cần người bên cạnh, Thư Hòa An thật sự muốn tìm một công việc, dù ít tiền đến đâu cũng được. Ít nhất cũng có thể duy trì cuộc sống hiện tại, không đến mức phải lo không có cái ăn.
Thư Hòa An đã không còn mơ mộng về việc được quay lại trường học. Chỉ có buổi tối, khoảng nửa tiếng là thời gian của riêng Thư Hòa An, để cô bé có thể đọc sách một chút.
Hầu Yến Lương từ nhỏ sống trong nhung lụa, sinh ra đã được thuộc hạ của cha cung kính gọi là “thiếu gia”. Đi đến đâu cũng được vây quanh. Hắn chưa từng trải qua cái khổ của sự nghèo khó, nhưng hắn đã chứng kiến rất nhiều tội lỗi sinh ra từ cái nghèo.
Hắn thích thú nhìn những con người tầm thường vùng vẫy để sinh tồn trong bùn lầy, đứng trên đỉnh kim tự tháp, tận hưởng mọi sự xa hoa khó tưởng tượng, cay nghiệt lạnh lùng chế nhạo những kẻ còn không thể thỏa mãn những nhu cầu cơ bản của cuộc sống.
Chỉ cần một chút tiền từ kẽ tay Hầu Yến Lương cũng đủ để những người nghèo đó sống cả đời. Vấn đề chỉ là hắn có muốn hay không mà thôi.
Từ trên đầu truyền đến cảm giác ấm áp. Bàn tay to lớn của Hầu Yến Lương nhẹ nhàng xoa đầu Thư Hòa An.
Thư Hòa An ngạc nhiên ngước nhìn Hầu Yến Lương. Giọng nói của hắn hòa lẫn với gió đêm, vang lên bên tai Thư Hòa An.
Có lẽ lẫn trong gió đêm, Thư Hòa An cảm thấy câu nói của hắn thật khó tin.
Hầu Yến Lương nói:
“Tôi có thể tài trợ cho cô đi học.”
Thư Hòa An lưỡng lự rất lâu, trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ xem liệu đây có phải chỉ là trò đùa của người trước mặt không.
Nhưng cuối cùng, Thư Hòa An cũng chỉ là cô bé mười mấy tuổi. Trước vẻ mặt nghiêm túc của Hầu Yến Lương, Thư Hòa An không thể phân biệt được thật giả.
Vì vậy, Thư Hòa An đã tin.
Từ sự mơ hồ ban đầu, chuyển sang kinh ngạc, rồi vỡ òa trong bất ngờ, chỉ trong vài giây, biểu cảm của cô bé đã thể hiện toàn bộ cảm xúc.
“Thật sao?” Thư Hòa An vẫn chưa dám tin, cẩn thận hỏi lại lần nữa, giọng run run.
Lần này, Hầu Yến Lương vừa định mở miệng, thì từ xa, ánh đèn pha của chiếc xe hơi chói mắt chiếu đến, cắt ngang lời hắn.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn, cửa mở ra, thuộc hạ mặc đồ đen bước xuống, cung kính đỡ hắn lên xe.
Hắn say khướt, dường như có nói với Thư Hòa An điều gì đó, nhưng chính hắn cũng không nhớ rõ.
Ngày hôm sau, Hầu Yến Lương ngủ đến tận chiều mới dậy.
Hắn uể oải ngồi dậy, uống một cốc nước lạnh để tỉnh táo hơn. Sự lạnh buốt của nước từ từ kéo hắn ra khỏi cơn mơ hồ. Những ký ức mờ nhạt dần hiện lên khi hắn tỉnh táo hơn.
Hầu Yến Lương cảm thấy tối qua mình uống quá chén rồi chắc chắn đã làm chuyện gì đó.
Vừa có chút ấn tượng, thì điện thoại hắn nhận được một tin nhắn.
Hắn cầm lên xem. Đó là một tin nhắn từ số lạ.
“Dạ em chào anh Lương, em là cô bé hôm qua đưa nước cho anh. Em tên là Thư Hòa An, rất cảm ơn anh đã tài trợ cho em đi học và còn đưa danh thiếp cho em. Nhưng em nghĩ hôm qua anh uống say, có thể chưa suy nghĩ kỹ. Hay là anh hãy cân nhắc thêm nhé.”
Cả đoạn tin nhắn dài đầy lịch sự, từng câu chữ đều thể hiện sự cân nhắc cẩn thận chu đáo. Rõ ràng là cô bé này đã tốn rất nhiều thời gian để soạn.
Hầu Yến Lương chỉ mất hai giây để đọc xong, sau đó hắn bật cười.
Hắn quăng điện thoại sang một bên, nhíu mày, ôm lấy cái đầu còn hơi đau, thở dài một tiếng, cười khổ.
“Có lẽ sau này phải uống ít đi thôi.”
Nếu để “thiện tâm bộc phát” vài lần nữa, hắn thật không chịu nổi.
Hầu Yến Lương không phải người có đạo đức gì. Nếu hắn không muốn, hắn có thể lật lọng đổi ý bất cứ lúc nào.
Hầu Yến Lương không thích phiền phức. Từ chuyện làm ăn đến đời sống hàng ngày, hắn luôn chọn cách đơn giản, gọn gàng nhất.