Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 5

Có lẽ Thư Hòa An đã nhận ra sự thất thường trong cách đối xử của Hầu Yến Lương. Từ đó, Thư Hòa An không liên lạc với hắn ta suốt một thời gian dài. Thư Hòa An chỉ im lặng sống đúng bổn phận, yên ổn đi học xong rồi về căn hộ của Hầu Yến Lương. 

Đôi khi, Thư Hòa An ghé qua bệnh viện sau giờ học để thăm mẹ. Dù bà chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tế bào ung thư cũng chưa được loại bỏ hết, nhưng tình trạng của bà đã khá hơn rất nhiều. 

Thời gian xa cách quá lâu khiến Hầu Yến Lương gần như quên mất sự tồn tại của Thư Hòa An. Cho đến một ngày, khi uống say, hắn ta muốn ghé lại căn hộ gần đó để nghỉ ngơi qua đêm. 

Xe vừa đến dưới căn hộ, Hầu Yến Lương bỗng nhớ ra đã để căn hộ này cho Thư Hòa An ở tạm. 

Tài xế hỏi Hầu Yến Lương có muốn quay về không. Hắn ta không trả lời, chỉ hạ cửa kính xe xuống, rút một điếu thuốc. 

Khói thuốc lượn lờ khiến vẻ mặt Hầu Yến Lương trở nên u ám khó đoán. 

Hắn ta dựa vào cửa xe, thở dài mệt mỏi. Rượu chỉ mang lại niềm vui nhất thời, nhưng hậu quả lại khiến hắn cảm thấy đau đầu dữ dội.

Lúc này, Hầu Yến Lương chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng vì Thư Hòa An đang ở đó, hắn ta đành phải nhường chỗ rồi tìm nơi khác để nghỉ. 

 

Cảm giác này khiến Hầu Yến Lương khó chịu. Hắn ta nhíu mày, hít sâu một hơi thuốc rồi nặng nề thở ra một làn khói trắng. 

Hay là bảo Thư Hòa An chuyển đi? 

Dù sao cũng chỉ là một cô nhóc với một người phụ nữ sắp ch.ết. Cùng lắm là trách móc vài câu sau lưng hắn ta thôi, có thể làm được gì chứ? 

Hầu Yến Lương không phải nhà từ thiện, cũng không ngại mấy trò quấy rối khôn vặt của người nghèo. Chuyện hắn ta giúp Thư Hòa An ban đầu cũng chỉ vì bồng bột nhất thời, hắn ta đâu nợ gì Thư Hòa An.  

Nghĩ vậy, điếu thuốc trên tay Hầu Yến Lương chỉ còn lại tàn thuốc ngắn ngủn, những tia sáng đỏ nhấp nháy yếu ớt như con đom đóm lập lòe trong bóng tối. 

Hắn ta dụi tàn thuốc vào gạt tàn trong xe rồi vứt đi. 

Lúc này, đột nhiên có người bước đến gần cửa xe. Khi ngẩng lên, Hầu Yến Lương bắt gặp đôi mắt trong veo, ngại ngùng. 

Thư Hòa An đứng trước cửa xe, cúi người, mặc đồng phục học sinh. Tóc buộc đuôi ngựa, hơi lay động khi Thư Hòa An cúi đầu. 

“Anh Lương, sao anh lại đến đây?” Thư Hòa An hỏi nhỏ, vẻ mặt thoáng nét vui mừng không giấu được. 

Hàng mi của Hầu Yến Lương khẽ run, ánh mắt hắn ta u ám, khó đoán. Hương vị của khói thuốc vẫn phảng phất xung quanh, khiến hắn ta trông càng thêm xa cách. 

Sự xuất hiện của Thư Hòa An khiến Hầu Yến Lương bất ngờ. 

Tỉnh rượu gần hết, hắn ta thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi ngược lại: 

“Muộn thế này, sao chưa về nhà?” 

Thư Hòa An ngượng ngùng gãi đầu: 

“Em vừa đi thăm mẹ ở bệnh viện. Vừa về thì thấy xe anh ở đây, nên qua chào anh một tiếng.” 

Thư Hòa An chớp mắt, mím môi, má hơi đỏ: 

“Anh Lương, anh vừa tan làm à?” 

Hầu Yến Lương trông rất mệt mỏi, không còn phong thái rạng rỡ như trước. Có lẽ công việc đã khiến anh ấy kiệt sức. 

Hầu Yến Lương khẽ cười, "Ừ, vừa tan làm thôi." Thực ra, hắn vừa uống rượu suốt từ chiều đến tối, giờ mệt đến mức chỉ muốn về nhà ngủ. Thế nhưng lại phát hiện ra cô bé đang sống ở đó.

Hầu Yến Lương vốn không phải người dễ mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy Thư Hòa An, hắn bỗng cảm thấy bối rối, suy nghĩ nên mở lời như thế nào.

Một lúc sau, Thư Hòa An ngập ngừng hỏi hắn, "Anh Lương, anh có muốn lên nhà ngồi một lát không? Em nấu mì cho anh nhé, em nấu mì trứng cà chua rất ngon."

Nhắc đến đồ ăn, Hầu Yến Lương mới chợt nhớ ra cả ngày nay chỉ uống rượu chứ chưa ăn gì cả.

Bụng trống rỗng, đi vệ sinh vài lần là hết sạch. Quả thực rất đói, nên Hầu Yến Lương đồng ý ngay mà không suy nghĩ nhiều, theo cô bé lên lầu.

Thư Hòa An đi trước, Hầu Yến Lương theo sau.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Thư Hòa An, Hầu Yến Lương thầm nghĩ: trông hắn có vẻ giống người tử tế lắm sao? Cô bé lại dám giữa đêm khuya đưa một người đàn ông về nhà, không sợ người ta làm gì em hả? Hay cô bé quá tin tưởng hắn rồi?

Thật ngốc nghếch. Những cô bé ở tuổi này luôn thiếu cảnh giác, thế nên mới dễ bị lừa gạt đến vậy.

Hầu Yến Lương khẽ cười, bước vào thang máy, trở lại căn nhà mà từ lâu hắn đã không ghé qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận