Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 12

Lời hắn từng nói trước đây chỉ là những lời dối trá. Hắn hối hận rồi. Thư Hòa An là của hắn, không ai đem đi được. 

Từ trước đến nay, Hầu Yến Lương chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. 

Hắn luôn thấy phụ nữ thật phiền phức, yếu đuối vô dụng. 

Thế nhưng Thư Hòa An thì khác. 

Thư Hòa An khóc lóc, run rẩy, yếu đuối, nhưng lại trong trẻo và ngây ngô đến mức làm Hầu Yến Lương muốn bảo vệ. 

Nhìn Thư Hòa An nhỏ bé dưới thân mình, khóc đến mức không thành tiếng, tiếng nức nở của Thư Hòa An khiến hắn có cảm giác mãnh liệt, như chất gây nghiện cực mạnh trái ngược hoàn toàn với vị nicotine. 

"Xin anh... tha cho em. Em sẽ trả lại toàn bộ số tiền anh đã giúp em." Thư Hòa An khóc, giọng khản đặc như nuốt phải cát, đôi mắt sưng húp đau khổ. 

Những đồng tiền nhỏ bé ấy? Chúng chẳng là gì đối với hắn. 

Hầu Yến Lương cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: 

"Anh không cần tiền của em. Em muốn trả ơn anh? Vậy thì trả ngay bây giờ đi!" 

Người đàn ông quấn chiếc khăn tắm dưới thắt lưng, để lộ thân hình mảnh khảnh nhưng săn chắc, dấu răng đỏ tươi trên n.g.ự.c đầy nổi bật. 

Hầu Yến Lương đứng bên giường, tay cầm điếu thuốc, đôi mắt lười biếng hóa thành thứ nước đen dính nhớp nhấn chìm cơ thể đang run rẩy của Thư Hòa An. 

 

Thư Hòa An vẫn chưa thể thoát khỏi những dày vò vừa trải qua, bàng hoàng tê liệt, chỉ biết cuộn mình trong chăn. 

Hầu Yến Lương bật cười nhẹ, quỳ một chân lên mép giường, vươn tay bóp nhẹ gương mặt cứng đờ của Thư Hòa An. 

Như phản xạ có điều kiện, Thư Hòa An hét lên, đánh bật tay hắn ra, như một chiếc van bị bật mở, Thư Hòa An bật khóc, vừa gào vừa khóc. 

Hầu Yến Lương không giận, dập điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại mùi bạc hà mạnh mẽ lại kiên quyết siết chặt gương mặt Thư Hòa An. 

“Sao lại khóc ghê thế? Rồi sẽ quen thôi mà.” Hầu Yến Lương đùa cợt trên nỗi đau của Thư Hòa An, chỉ đến khi nước mắt Thư Hòa An rơi xuống tay hắn, khiến Hầu Yến Lương giật mình như bị bỏng mới rụt tay lại. 

Thư Hòa An vẫn khóc không ngừng, ánh mắt Hầu Yến Lương dần lạnh xuống. 

Thư Hòa An cứ khóc mãi, tiếng khóc của Thư Hòa An khiến hắn phiền lòng. 

Loại con gái nhỏ bé như Thư Hòa An, hắn ta nắm trong tay rất dễ. Thư Hòa An không có chỗ dựa, cũng không có can đảm phản kháng. 

Quan trọng hơn cả, mẹ cô bé vẫn đang nằm viện, chờ số tiền cứu mạng mà chỉ hắn ta mới có thể chi trả. 

Đội ngũ bác sĩ dù có chuyên nghiệp đến đâu thì sao? Không có tiền của hắn, ai dám động dao? 

Nói hắn đê tiện cũng được, vô liêm sỉ cũng chẳng sao, nhưng vì tính toán lâu dài, Hầu Yến Lương buộc phải uy h.i.ế.p cô bé đáng thương Thư Hòa An. 

“Từ giờ ngoan ngoãn sống cùng anh, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa. Dù em có trốn đến đâu, anh cũng sẽ tìm ra em.” 

Hầu Yến Lương chưa bao giờ nói với Thư Hòa An hắn ta làm nghề gì, Thư Hòa An chỉ nghĩ Hầu Yến Lương là một doanh nhân thành đạt. 

Nhưng vào ngày hôm sau, khi Thư Hòa An định rời đi, tình cờ bước vào thư phòng của Hầu Yến Lương .Trên giá sách, Thư Hòa An nhìn thấy chiếc huy chương từng tặng hắn ta. 

Cùng với đó là những khẩu s.ú.n.g được bảo quản hoàn hảo. 

Những thứ bị chính phủ cấm mua bán này giờ lại được xếp gọn gàng trong thư phòng của Hầu Yến Lương, khó mà không khiến người ta nghi ngờ về thân phận của Hầu Yến Lương. 

Khi Thư Hòa An đang mãi suy nghĩ, Hầu Yến Lương không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô ấy. 

Hắn ta cúi người xuống, cơ thể vẫn còn hơi nước sau khi tắm, hơi nước mát lạnh lan tỏa bên má Thư Hòa An. 

 

Môi Hầu Yến Lương áp sát tai Thư Hòa An, thì thầm: “Hoà An, em có biết cảm giác gi.ết người như thế nào không?” 

Cơ thể Thư Hòa An lập tức cứng đờ, kinh hoàng hét lên một tiếng, vừa quay người đối mặt với hắn ta, vừa lùi lại phía sau. 

Những giọt nước vẫn nhỏ xuống từ mái tóc ướt của Hầu Yến Lương. 

Qua một đêm, vết cắn trên n.g.ự.c hắn ta đã mờ đi nhiều, mép vết thương sau khi ngâm nước trở nên trắng bệch, trông như một loại thực vật đang phân hủy trong rừng mưa nhiệt đới. 

Loại vết thương nhỏ nhặt này Hầu Yến Lương chẳng hề để tâm. 

Thấy Thư Hòa An phát hiện, hắn ta cũng không có chút biểu hiện hối lỗi hay ý định g.iết diệt khẩu nào. 

Hầu Yến Lương nở nụ cười u tối, đôi mắt dài hẹp lóe lên tia sáng sắc lạnh. 

“Thích không? Tôi tặng em một khẩu.” 

Kẻ đ.iên này. 

Hầu Yến Lương có thể là đại ca xã hội đen, cũng có thể là tay buôn lậu vũ khí. Tóm lại, hắn ta rất nguy hiểm. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận