Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương
Chương 8
Điếu thuốc ngắn cũn bị Hầu Yến Lương dụi tắt trên nền xi măng. Ngay lúc ngọn lửa lụi đi, điện thoại trong túi hắn vang lên thông báo.
Không cần nhìn, anh cũng biết là cô bé kia nhắn tin.
Hầu Yến Lương mở máy, quả nhiên là Thư Hòa An. Tin nhắn gửi đến là bức ảnh tờ kết quả thi.
"Anh Lương, em thi đứng top 3 toàn khối rồi!"
Qua màn hình, Hầu Yến Lương cũng có thể tưởng tượng được cô bé đang vui vẻ đến mức nào.
Thư Hòa An luôn dễ thỏa mãn. Lần trước hắn mua cho Thư Hòa An một đống đồ, cô bé về nhà thử hết từng món, chụp ảnh gửi Hầu Yến Lương để hắn biết cô bé thật sự thích chúng.
Nghĩ đến đó, Hầu Yến Lương vô thức bật cười.
"Giỏi lắm. Phải thưởng gì đó chứ nhỉ."
"Muốn quà gì nào?"
Hầu Yến Lương nhắn, cô bé rep lại bằng biểu tượng mặt cười.
"Không cần đâu, em chẳng thiếu gì cả."
Hầu Yến Lương nghĩ Thư Hòa An thực sự không có nhiều ham muốn vật chất. Ở tuổi Thư Hòa An, đáng lẽ phải thích điện thoại đời mới, thích máy chơi game, hoặc thích giày dép, đồ trang điểm gì đó.
Nhưng tiết kiệm quá thì không hay. Người khác biết lại bảo hắn keo kiệt.
"Thứ bảy anh đến đón em đi ăn."
Nhắn xong, Hầu Yến Lương nhận ra, tại sao lại như vậy nữa? Có phải hắn bị ma xui quỷ khiến không?
Hầu Yến Lương vò đầu, cảm thấy đầu óc rối tung. Mái tóc đỏ rực luồn qua kẽ tay, từng sợi mềm mại bung ra.
Bên ngoài đêm tối yên tĩnh, lá khô cuốn theo gió, dường như gió cũng có hình dáng của riêng mình.
Cảnh tượng này dễ khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ ảo tưởng mơ hồ.
Hầu Yến Lương khẽ thở dài đầy bất lực.
Xong rồi, đầu óc hắn hỏng thật rồi.
Sáng thứ bảy, Hầu Yến Lương đúng giờ đợi ở cổng trường.
Vừa ra khỏi cổng, Thư Hòa An đã thấy chiếc xe hào nhoáng của hắn.
Cô bé chạy lại gõ cửa sổ, Hầu Yến Lương hạ kính xuống, tháo kính râm, nhai kẹo cao su, dáng vẻ ngang tàng.
"Anh Lương."
Nụ cười ngọt ngào của Thư Hòa An khiến Hầu Yến Lương đơ ra một chút . Hai má cô bé hơi ửng đỏ, trông như quả đào chín mọng, dưới ánh nắng, mỗi sợi tóc Thư Hòa An đều lấp lánh nắng vàng mềm mại.
Hầu Yến Lương mở khóa cửa xe, để cô bé lên.
Vài người bạn cùng lớp nhìn thấy, tò mò hỏi Thư Hòa An người trước mặt này là ai.
Thư Hòa An rạng rỡ cười, tự hào giới thiệu:
“Anh ấy là anh trai tớ!”
Tim Hầu Yến Lương khẽ run lên một nhịp. Chỉ một nhịp mà thôi. Hắn nhíu mày, n.g.ự.c như bị nghẹn, một cảm giác không rõ bỗng dưng xuất hiện khiến Hầu Yến Lương khó hiểu.
Hầu Yến Lương xoa n.g.ự.c mình hai lần, lên tiếng thúc giục:
“Đi thôi.”
Thư Hòa An chào tạm biệt bạn học, rồi lên ghế phụ.
Xe lăn bánh, trên đường Thư Hòa An lại bắt đầu ríu rít kể hắn nghe những chuyện xảy ra ở trường. Nhạt nhẽo buồn tẻ, chẳng có gì thú vị cả.
Hầu Yến Lương im lặng nghe, thỉnh thoảng “ừm”, “à” vài tiếng xem như đáp lời. Cuộc sống cấp ba của mấy đứa ranh con như Thư Hòa An thì tính là gì chứ? Hồi hắn học cấp ba, đã ra ngoài đua xe, đánh bạc, nửa đêm dẫn người đi đánh nhau trên phố, đánh người ta gần ch.ết.
Hầu Yến Lương là một tên côn đồ vô lại, người bên cạnh hắn đương nhiên cũng toàn là côn đồ.
Thư Hòa An thật sự là… một dòng nước trong trẻo hiếm hoi trong cuộc sống hỗn loạn của hắn.