Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 10

Nghe vậy, ánh sáng hy vọng lại lóe lên trong mắt Thư Hòa An. 

Đôi môi hé mở, đầu lưỡi hồng hồng thoáng hiện, nhưng Thư Hòa An không thốt nên lời. 

Khoảng cách gần đến mức anh nhìn rõ ánh sáng lấp lánh trên đầu lưỡi Thư Hòa An . Một cảm giác gì đó khiến tim Hầu Yến Lương khẽ nhói, vội buông tay ra nhưng vẫn còn vương lại hơi ấm nơi đầu ngón. 

Hầu Yến Lương lơ đãng chà xát đầu ngón tay, như muốn xua đi cảm giác vừa rồi, nhưng vô tình lại khiến nó lan ra mạnh hơn. 

Giấu đi cảm xúc hỗn loạn, hắn quay mặt đi, cố tỏ ra thờ ơ: 

"Đừng khóc nữa, nhìn thấy là tôi bực." 

Hầu Yến Lương giữ lời. Hắn lập tức liên hệ với các chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài, mời họ đến hội chẩn cho trường hợp của mẹ cô bé. 

Có tiền, mọi việc đều dễ dàng hơn. Đội ngũ bác sĩ với trình độ vượt xa mức bình thường nhanh chóng đưa ra một phác đồ điều trị hoàn chỉnh. 

Ca phẫu thuật được ấn định vào một tuần sau. Trong thời gian này, Thư Hòa An không thể gặp mẹ, mẹ cô bé phải ở một mình trong phòng ICU, đồng hành với bà chỉ có những thiết bị y tế phát ra tiếng "tít tít" đều đặn. 

Những ngày này, Hầu Yến Lương luôn ở bên cạnh Thư Hòa An. 

Sau giờ học hắn thường đến đón Thư Hòa An, thi thoảng dẫn cô bé đi dạo phố, hay đi ăn rồi trò chuyện. 

Một chiều nọ, chiếc xe đen quen thuộc lại đợi sẵn trước cổng trường. Thư Hòa An chạy tới, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ như đã quen thuộc với điều này. 

"Hôm nay đi dự tiệc với anh." 

Thư Hòa An ngừng cài dây an toàn, khựng lại, nhỏ giọng hỏi: 

"Có ổn không anh? Em sợ…" 

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hầu Yến Lương vừa nhìn gương chiếu hậu vừa cười nhạt: 

"Có gì mà không ổn? Em cứ ngồi cạnh anh, không cần làm gì cả, ăn no là được." 

Tiệc tùng là quyết định bất chợt. Trên đường đón Thư Hòa An, hắn  tiện thể đưa Thư Hòa An đi cùng. 

 

Nhưng vừa bước vào sảnh tiệc, rõ ràng Thư Hòa An hoàn toàn lạc lõng với bầu không khí nơi đây. 

Thư Hòa An mặc bộ đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa buộc cao, dáng vẻ trong sáng, giản dị. Sự non nớt ấy không thuộc về nơi xa hoa này, khiến khoảng cách giữa cô bé và những người ở đây càng trở nên rõ rệt. 

Những kẻ ngồi đây đều là dạng “xám” trong xã hội, chẳng ai sạch sẽ cả. 

Và tất nhiên, Hầu Yến Lương cũng chẳng phải ngoại lệ. 

Trước đây, Hầu Yến Lương chưa bao giờ nghĩ bản thân mình tồi tệ. Hắn có tiền, có quyền, hắn muốn làm gì mà chẳng được. 

Nhưng khi những trò đùa ác ý nhắm vào Thư Hòa An, hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu. 

Rất khó chịu. 

Hầu Yến Lương nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lẽo, môi vẫn giữ nụ cười mỉm đầy giễu cợt. Liếc qua kẻ đối diện, rồi lại quay sang nhìn Thư Hòa An. 

Thư Hòa An cúi đầu, cắn chặt môi, ánh mắt ngân ngấn nước. Cô bé gần như sắp khóc, chỉ cần thêm một lời châm chọc nữa là nước mắt có thể rơi xuống ngay chiếc đĩa trước mặt. 

Người kia cười cợt, không buông tha cơ hội khiêu khích: 

“Chậc, không lẽ cậu Hầu đây cũng biết tiếc một người sao?” 

Rầm!

Lời còn chưa dứt, ly rượu trong tay Hầu Yến Lương đã bay thẳng vào đầu gã kia, tạo nên một đường cong hoàn hảo. 

Gã hét lên đau đớn. M.áu từ vết thương tuôn ra không ngừng, nhanh chóng loang lổ, phủ kín nửa khuôn mặt như một lớp rêu đỏ g.hê rợn. 

Gã chạm tay lên đầu, phát hiện ra máu, liền gào lên thất thanh. 

Những kẻ đang xem trò cười lúc nãy giờ đây lập tức tản ra, tránh để mình bị cuốn vào cơn thịnh nộ của Hầu Yến Lương. 

Hắn đứng đó, cười nhạt. Đôi mắt sâu thẳm, tối đen như xoáy nước, vừa đáng sợ, vừa lạnh lùng. Nụ cười hắn cong cong, tạo nên một vẻ đ.iên loạn đầy nguy hiểm. 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. 

Hầu Yến Lương nhặt lấy chai rượu trên bàn, giáng một cú mạnh vào đầu kẻ kia. Âm thanh vỡ nát của thủy tinh vang lên sắc bén, những mảnh vỡ rơi đầy đất. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận