Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 14

Thư Hòa An ở lại bệnh viện một tiếng. Đến khi nhận được cuộc gọi từ Hầu Yến Lương, hắn hỏi Thư Hòa An đang ở đâu để chạy đến đón. 

Thư Hòa An nói mình có thể tự về, nhưng Hầu Yến Lương lập tức đoán ra cô đang ở bệnh viện. 

“Mẹ em khỏe hơn chưa? Để anh mua ít quà bổ đến thăm mẹ vợ nhé.” 

Bây giờ, Hầu Yến Lương sẵn sàng gọi mẹ Thư Hòa An là “mẹ vợ”. 

Thư Hòa An không muốn Hầu Yến Lương lên phòng bệnh. Cô sợ hắn sẽ làm gì đó khiến mẹ phát hiện ra điều bất thường. 

“Không cần đâu!” Thư Hòa An vội vàng từ chối, giọng nói đầy căng thẳng, như sợ chỉ cần chậm một giây là hắn sẽ lên đến nơi. 

Hầu Yến Lương không nói gì. Dù qua điện thoại, Thư Hòa An cũng cảm nhận được hắn đang tức giận. 

Tính khí Hầu Yến Lương rất tệ, thường nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt. Điều đó buộc Thư Hòa An phải cẩn thận hơn trong từng hành động, để tránh chạm vào giới hạn của Hầu Yến Lương. 

“Tại sao không cho anh lên? Dù gì bà cũng là mẹ vợ tương lai của anh. Gặp một lần chẳng lẽ không nên sao? Hơn nữa, anh đã bỏ tiền ra chữa bệnh cho mẹ rồi. Hòa An, đừng vô tâm với anh như thế.” 

Hầu Yến Lương lại dùng lời lẽ đó để bắt cóc đạo đức Thư Hòa An. 

Thư Hòa An luôn biết rõ mình không sai. Người sai là hắn ta. Chính Hầu Yến Lương đã hủy hoại cuộc sống của Thư Hòa An. 

Nhưng Thư Hòa An sợ hãi. 

Thư Hòa An và mẹ chỉ là những người bình thường, còn Hầu Yến Lương lại có quyền có tiền. Nếu Thư Hòa An chạy trốn hoặc chống lại Hầu Yến Lương, hậu quả sẽ rất thảm khốc. 

Thư Hòa An không thể chịu nổi rủi ro đó. Tất cả áp lực và đau khổ, Thư Hòa An chỉ có thể âm thầm nuốt vào lòng. 

Sau khi bình tĩnh lại, Thư Hòa An cố gắng xoa dịu hắn: 

“Không phải, mẹ em cần nghỉ ngơi rồi. Em có thể tự về nhà được mà.” 

Xuống lầu, Thư Hòa An đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, còn Hầu Yến Lương đang dựa vào cửa xe chờ cô. 

Dù ở khoảng cách xa, ánh mắt của hai người đã chạm nhau. Thư Hòa An vô thức muốn lẩn tránh, nhưng lại buộc mình không được lùi bước. 

Hầu Yến Lương tiến lại gần, còn Thư Hòa An cất tiếng hỏi trước: “Sao anh lại tới đây?” 

Hầu Yến Lương nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, nụ cười trên môi cũng mang theo vẻ kỳ lạ. 

“Để em tự về anh không yên tâm.” 

Thực ra là hắn không yên tâm vì sợ Thư Hòa An sẽ đưa mẹ bỏ trốn thì đúng hơn. 

Thư Hòa An giấu đi sự mỉa mai trong ánh mắt, lạnh nhạt nói lời cảm ơn hắn. 

Hầu Yến Lương xoa đầu Thư Hòa An, vòng tay qua vai cô, rồi cùng Thư Hòa An bước về phía xe. 

 

“Lần sau ra ngoài nhớ nói với anh một tiếng, anh sẽ lo lắng đấy.” 

Thư Hòa An không muốn để tâm đến việc hắn cố gắng tước đoạt chút tự do cuối cùng của cô. 

Thư Hòa An im lặng, Hầu Yến Lương cũng không nhắc lại. Hắn biết Thư Hòa An chắc chắn nghe thấy, chỉ là cô đang giận dỗi, không muốn trả lời hắn mà thôi. 

Thỉnh thoảng, kiểu giận dỗi nho nhỏ này hắn vẫn có thể chấp nhận được. Ai bảo hắn thích Thư Hòa An chứ? Đối với Thư Hòa An, hắn luôn rộng lượng hơn so với người khác, điều đó là hiển nhiên.

Thật ra, bỏ qua những điều không hay, Hầu Yến Lương đối xử với Thư Hòa An rất tốt.

Ăn mặc, đi lại, sinh hoạt, tất cả đều là những điều tốt nhất mà hắn mang lại, chưa từng để Thư Hòa An thiếu thốn điều gì. Nếu Thư Hòa An thông minh hơn, biết tính toán hơn, cô nên hiểu rõ mình cần phải chọn gì. Đây là cuộc sống mà rất nhiều người ao ước nhưng chẳng thể chạm tới.

Nhưng Thư Hòa An không muốn gì cả. Cô không có quá nhiều ham muốn. Chỉ cần mẹ được chữa khỏi bệnh, Thư Hòa An vẫn có thể tiếp tục đi học, ăn no mặc ấm, vậy là đủ rồi.

Những thứ vượt ngoài kỳ vọng mà hắn cho Thư Hòa An chỉ khiến cô gái nhỏ cảm thấy áp lực trong lòng.

Hầu Yến Lương thường lấy lý do chu cấp cho Thư Hòa An để đòi hỏi vô độ. Những thứ vật chất hắn đang ban cho Thư Hòa An bây giờ, sau này Thư Hòa An chẳng thể nào trả nổi.

Ngoài việc chiếm hữu con người Thư Hòa An, cô không biết hắn còn muốn gì từ mình nữa.

Sinh nhật 18 tuổi của Thư Hòa An, Hầu Yến Lương tặng cô một căn nhà, ngay trong thành phố, giấy tờ sở hữu chỉ ghi tên Thư Hòa An.

Món quà chân thành đơn giản như thế này lẽ ra phải khiến người khác cảm động, nhưng khi Thư Hòa An nhìn thấy nó, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thư Hòa An không dám nhận.

"Em không cần."

Khi Thư Hòa An từ chối, sắc mặt Hầu Yến Lương tối sầm lại, món quà của hắn bỗng chốc bị Thư Hòa An né như né tà.

Nhưng hôm nay là sinh nhật Thư Hòa An, hắn cố gắng kìm nén không nổi giận với Thư Hòa An.

"Tại sao không nhận? Em không thích à?"

Thư Hòa An cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không thích."

"Vậy em thích gì?" Hầu Yến Lương ép buộc, nhất định bắt Thư Hòa An nhận món đồ hắn tặng.

Nhưng Thư Hòa An chỉ cảm thấy hắn thật phiền phức, không dám trái ý hắn, đành viện lý do né tránh.

"Anh không cần tặng em gì cả, những gì anh cho em đã đủ nhiều rồi."

Hầu Yến Lương nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thư Hòa An, ánh mắt lạnh lẽo dần tan chảy, tựa như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua, mang đến chút ánh sáng dịu dàng.

Số tiền này với Hầu Yến Lương chẳng đáng là bao. Đối với hắn, tặng nhà chẳng khác gì tặng túi xách son phấn, chỉ là chuyện nhỏ trong khả năng của mình.

Những suy nghĩ nhỏ nhoi không mấy tinh ranh của Thư Hòa An, Hầu Yến Lương dễ dàng đoán được. Dường như có dòng nước ngọt ngào đang chảy trong lòng, khiến trái tim Hầu Yến Lương mềm nhũn.

Hầu Yến Lương ôm Thư Hòa An vào lòng, hôn lên trán cô gái nhỏ, âu yếm cọ má mình lên gương mặt Thư Hòa An, như một chú chó bự lông xù vui vẻ.

"Đợi nghỉ hè, anh đưa em đi du lịch nước ngoài, được không?"

Không. Thư Hòa An chẳng muốn đi đâu cả.

"Em muốn ở nhà với mẹ."

Hầu Yến Lương chậc một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy Thư Hòa An hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận