Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 1

Ở đây, ngày nào cũng như vậy, đặc biệt khi đến tối, những tay cờ b.ạ.c ẩn nấp dưới ánh sáng ban ngày lại như lũ chuột đông đúc, không có tổ chức nhưng rất ăn ý, kéo nhau đến sòng bạc lớn nhất thành phố. 

Bên trong sòng bạc rộng lớn không có cửa sổ, những người ở đó đã không còn nhận thức về thời gian, họ chìm đắm trong hưng phấn đỏ đen, thần kinh dần trở nên tê liệt, chỉ còn cần những thứ điên cuồng hơn để kích thích, từ từ biến thành những cái xác không hồn bị rút cạn linh hồn. 

Tiếng hò hét đầy phấn khích rất ồn ào, nhưng trong phòng VIP cách âm lại rất tốt. 

Một nhóm vệ sĩ với khuôn mặt nghiêm nghị đang vây quanh một chiếc bàn chơi bài Tây.

Người đàn ông trung niên ngồi trước bàn bài vẻ mặt lo lắng, bởi vì người đang chơi bài với ông ta chính là con trai cả của Hầu gia – hắc bang lớn nhất ở đất nước này. 

Dù những vệ sĩ đi theo ông ta đều đã được huấn luyện kỹ càng, có khả năng nhạy bén cùng sức mạnh vượt trội, nhưng ông ta vẫn đầy cảnh giác với Hầu Yến Lương. 

Phải cảnh giác thôi. 

Hầu Yến Lương là kẻ xấu có tiếng trong giới. Nếu không phải cha hắn là chủ Hầu gia lại giao toàn bộ công việc làm ăn cho đứa con trai cả hợp pháp duy nhất này, khiến cho mọi nguồn hàng đều phải thông qua tay hắn, thì ai mà thèm làm ăn với cái thứ này? 

 

Không phải vì hàng hóa của hắn không tốt hay hắn không giữ chữ tín, mà bởi vì con người này có sở thích đ.â.m sau lưng người khác. 

Trước mặt thì cười nói vui vẻ đấy, quay lưng đi đã bán người ta không còn mẩu xương nào. 

Trong mắt Hầu Yến Lương, ai ai cũng chẳng có gì khác biệt, tất cả chỉ là món hàng có giá trị, chỉ khác nhau ở chỗ giá trị cao hay thấp mà thôi. 

Hắn không có đạo đức cũng chẳng có lương tâm, từ nhỏ đã sống trong môi trường như vậy, thậm chí hắn còn hành xử khó lường hơn cả cha hắn hồi trẻ. 

 

Hầu Yến Lương giống cha nhất, nên ông ta thích nhất đứa con trai cả này. 

Gia chủ Hầu gia có ba bà vợ, ngoài ra còn có vô số tình nhân bên ngoài. Những bà vợ nhỏ , tình nhân này sinh cho ông ta hơn chục đứa con, nhưng không ai bằng được Hầu Yến Lương cả. 

 

Năm Hầu Yến Lương mười lăm tuổi, gia chủ Hầu gia đã công khai tuyên bố rằng sau này nhà họ Hầu chỉ để lại cho Hầu Yến Lương. 

Điều này không làm Hầu Yến Lương bất ngờ, bởi hắn đã quyết tâm phải có được gia sản của cha mình bằng bất cứ giá nào. Cho dù cuối cùng người thừa kế không phải hắn, hắn cũng sẽ giành lấy cho bằng được. 

 

Hầu Yến Lương từ nhỏ đã rất cứng đầu. Cây roi mây của gia chủ Hầu gia đã bị đánh gãy không biết bao nhiêu lần nhưng cũng phải bó tay với thằng con tr.ời đ.ánh. Quỳ trong từ đường bị đánh đến người đầy thương tích, hắn vẫn có thể cười với cha mình. Sau đó, hắn còn chống đối gia chủ Hầu gia, hơn hai mươi tuổi lại nhuộm tóc xanh tóc đỏ, khiến ông già giận đến mức không thèm nhìn mặt hắn cả tháng. 

Hầu Yến Lương quen thói càn quấy, đến giờ vẫn chưa chịu nhuộm lại tóc. Khi rảnh rỗi, hắn mang dép lê quần short dắt chó đi dạo, rất đỗi bình dân, ai mà nhìn ra được hắn là ai? 

 

Người ta hay nói chó đi.ên cắn người còn sủa hai tiếng, nhưng Hầu Yến Lương – con ch.ó đi.ên này – cắn người còn không thèm sủa, chỉ bất ngờ đớp một phát khiến người ta không kịp phòng bị. 

 

Thế nên, làm sao mà không sợ hắn cho được? 

 

Hôm nay dù là Hầu Yến Lương đến để bàn chuyện làm ăn, muốn từ ông ta mua một lô hàng, nhưng dáng vẻ của hắn cứ như là ông ta cần đến hắn vậy. 

Nếu không phải vì mối quan hệ với gia chủ Hầu gia, hôm nay ông ta thật sự không muốn làm ăn với hắn. 

Kiếm tiền từ Hầu Yến Lương, đúng là không biết sợ ch.ết. 

 

Địa điểm bàn chuyện làm ăn lại hẹn ở sòng bạc, vốn đã chẳng mấy dễ chịu, thắng thua gì cũng đều khiến người ta khó chịu. 

Huống hồ từ lúc nãy, khi thấy Hầu Yến Lương thua liền mấy ván, ông ta đã nhận ra hắn có gì đó không ổn. 

Hầu Yến Lương năm nay hai mươi bảy tuổi, hoàn toàn không có sự chín chắn nghiêm túc của người cùng lứa, trái lại còn ngông cuồng khó đoán, đầy vẻ nguy hiểm mơ hồ khiến người ta không thể nhìn thấu, thật khó mà không nghi ngờ về trạng thái tinh thần của hắn. 

Hắn ngả ngớn ngồi trên ghế sofa, nhíu mày hết lần này đến lần khác, nhìn bài trong tay, miệng lẩm bẩm không biết nói gì. 

 

“Chú Lâm, chú với bố cháu dù gì cũng quen biết bao năm rồi, lô hàng này xem như chú lì xì năm mới cho hậu bối đi, được không? Chú giảm thêm ba phần nữa nhé?” 

Người đàn ông trung niên mà hắn gọi là chú Lâm nghe vậy, lập tức sa sầm mặt. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận