Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương

Chương 7

Cô bé này thật sự quá đáng rồi. 

Hầu Yến Lương nghĩ, có lẽ vì hắn đối xử với Thư Hòa An quá tốt, nên cô bé cứ từng bước thử thách sự kiên nhẫn của hắn, tùy tiện giẫm lên giới hạn của hắn mà nhảy qua nhảy lại. 

Hầu Yến Lương nghiến răng, tức giận đến mức các khớp ngón tay phát ra tiếng ‘rắc rắc’. 

Thư Hòa An đúng là gan to bằng trời! 

Thư Hòa An cúi đầu giấu đi vẻ thất vọng cùng ngượng ngùng trong đôi mắt. Những sợi tóc mai lòa xòa bên tai khẽ che đi biểu cảm trên gương mặt cô bé. 

"Em xin lỗi." 

Ngày hội thao ở trường rất náo nhiệt. Đám học sinh được dịp thoát khỏi lớp học, ríu rít nói chuyện không ngừng, dù nắng nóng vẫn chẳng giảm chút nhiệt huyết nào. 

Trái lại, các bậc phụ huynh trầm lặng hơn rất nhiều. 

Thực ra cũng chẳng có nhiều phụ huynh đến. Giáo viên bảo mời phụ huynh chỉ để khuyến khích, không bắt buộc phải có mặt. 

Vì vậy, Hầu Yến Lương đang cảm thấy mình bị lừa rồi. 

Hắn ngồi giữa một đám toàn ông bà già, mặt mày cau có, khó chịu vô cùng, như cục đá trong hố ph.ân. 

Hầu Yến Lương khoanh tay, hàm răng nghiến thật chặt. 

Đúng là đi.ên thật rồi! Hắn đến cái chỗ quái quỷ này làm gì? Vì sân trường quá đông người, hắn ngồi chịu khổ hai tiếng đồng hồ mà cũng chẳng thấy Thư Hòa An đâu. 

Khi thấy Hầu Yến Lương đến, Thư Hòa An vừa bất ngờ vừa vui mừng. Đôi mắt sáng long lanh nhìn Hầu Yến Lương , ngọt ngào gọi "Anh Lương" khiến hắn tạm thời nén xuống cơn khó chịu trong lòng. 

Nhưng giờ Hầu Yến Lương lại hối hận. 

Đúng là không nên đến. 

Thư Hòa An vừa chạy đua tiếp sức 800 mét, gương mặt ướt đẫm mồ hôi đỏ bừng lên. Kết thúc trận đấu, cô bé lập tức chạy về phía hắn. 

"Anh Lương." 

Hầu Yến Lương nhìn Thư Hòa An với vẻ mặt ghét bỏ, tiện tay đưa cho cô bé chai nước khoáng bên cạnh. 

Thư Hòa An cầm lấy, nói cảm ơn, mở nắp uống mấy ngụm, cười hồn nhiên: "Em không ngờ anh lại đến thật." 

"...", Hầu Yến Lương không muốn nói chuyện, tâm trạng cực kỳ bực bội. 

Ngồi đây suốt hai tiếng, Hầu Yến Lương đứng dậy định đi về. 

Thư Hòa An biết Hầu Yến Lương phải dành thời gian quý báu để đến xem, nên khi hắn bảo về, cô bé cũng không giữ lại. Chỉ nhẹ nhàng chào tạm biệt rồi nhìn Hầu Yến Lương rời đi trước khi quay lại đội của mình. 

Hội thao lần này, Thư Hòa An đạt thành tích tốt, còn được nhận một tấm huy chương vàng. 

 

Tất nhiên không phải vàng thật, cùng lắm chỉ tầm vài chục nghìn. 

Nhưng trên đó có khắc tên cô bé, ý nghĩa hoàn toàn khác. 

Thư Hòa An đã đem tấm huy chương ấy tặng cho Hầu Yến Lương. 

Khi nhận được, Hầu Yến Lương ngơ ngác vài giây, cầm món đồ nhỏ gọn trong tay. Trên đó có dòng chữ "Giải nhất", bên cạnh là cái tên "Thư Hòa An". 

Hầu Yến Lương bất giác bật cười, nhét tấm huy chương vào túi, rồi đưa tay xoa đầu cô bé. 

"Giỏi lắm." 

Hầu Yến Lương lại nghĩ. 

Hay là cứ nuôi Thư Hòa An nhỉ. 

Dù thêm cả mẹ Thư Hòa An thì cũng chỉ hai người, tốn bao nhiêu đâu? Nuôi chó mèo cũng là nuôi, nuôi Thư Hòa An cũng thế thôi. Thậm chí nuôi Thư Hòa An còn nhàn hơn ấy chứ, không cần dọn phân, cũng chẳng phải chải lông, khỏi dắt đi dạo. Đói tự biết ăn, mệt tự biết ngủ, bệnh tự biết đi bệnh viện. 

Nghĩ vậy, Hầu Yến Lương thành công tự thuyết phục bản thân. 

Thư Hòa An từng nói muốn nấu cơm cho hắn, nên lần này Hầu Yến Lương thật sự đưa cô bé đến nhà mình. 

Hầu Yến Lương dọn ra ở riêng từ năm 20 tuổi. Bố không quản được hắn, mẹ chẳng buồn để ý, hắn sống một mình tự do thoải mái. 

Thư Hòa An đeo tạp dề, hỏi hắn muốn ăn gì. 

Hầu Yến Lương mở chai rượu, không buồn ngẩng đầu, bảo tùy cô bé làm món gì cũng được, hắn không kén ăn. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận