VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
9
Dù là tôi không có tự tìm thấy đường ra, nhưng mà hehehe nó làm sao mà biết được.
Vậy nên tôi nghênh ngang khinh nó ra mặt:
"Trình gà."
Nói điêu đúng là chột dạ thật. Tôi mau chóng đi về phía hàng kẹo bông gòn.
Bàn Tử có vẻ vẫn không cam lòng lắm, vừa đi theo vừa lẩm bẩm: "Sao mà thế được nhỉ? Chả có nhẽ..."
Hàng kẹo bông gòn này nổi tiếng vì khách có thể tùy ý yêu cầu tạo hình kẹo.
"Heo Peppa xong rồi đây." Nhân viên đưa kẹo cho tôi, nhìn thấy Bàn Tử bên cạnh liền tranh thủ up sale: “Hai bạn mua thêm một cái nhé?”
Tôi mặt lạnh tanh lắc đầu: "Nó không xứng được ăn."
Trên đường quay trở về, tôi giữ khư khư kẹo bông heo Peppa bên mình, lên chơi Tháp rơi tự do cũng nhất quyết phải cầm nó trên tay.
Trông Tháp rơi tự do không cao lắm, nhưng khi tôi bị kéo lên tít đỉnh và nhìn xuống bên dưới thì đến người tôi còn chẳng thấy đâu…
Vào tròng rồi!
Bàn Tử đang lén lút cười trộm. Tôi trừng mắt nhìn nó:
"Mày còn dám cười, tao nhất định sẽ... a...! Kẹo của mị!"
Tôi chưa kịp nói hết câu thì dãy ghế đã bắt đầu rơi tự do từ đỉnh xuống chân Tháp.
Kẹo bông gòn quá nhẹ nên không thắng được lực cản của gió khi rơi với tốc độ cao như thế này. Gió hất ngược chú heo Peppa hồng của tôi dính bẹp sang mặt Bàn Tử.
Tôi vừa tiếc của vừa lo nhỡ thằng bạn có chuyện gì: "Mày ổn không?"
Bàn Tử ợ lên một cái: "Nhem nhem... vị dâu."
Tôi nhìn nó trân trân không nói nổi nên lời, rồi đành nhìn xuống đám người bên dưới cho đỡ tức. Bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc ở đó.
Kẻ đáng ghét trong giấc mơ của tôi!
Mặc dù trong mơ tôi thấy anh mặc kiểu quần áo khác với bây giờ nhưng điểm chung là trông đều cao cấp đắt tiền cả.
Anh ta chỉ đứng yên đó mà như có ma lực tự động biến đám đông trở thành phông nền cho bản thân.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng tôi.
Có lẽ anh nghĩ Tháp rơi tự do khá nguy hiểm nên lo lắng ra mặt.
Cái gì vậy trời!
Biểu cảm trên mặt kẻ đáng ghét đó đúng kiểu như tôi là một đứa trẻ không ngoan, cần phải bị phạt vậy.
Rõ ràng anh ta mới là người kẻ khó ưa chứ.